ép bình tĩnh, đè nén cảm xúc, hỏi nhân viên:
“Cho dù là tài sản chung, thì khi xử lý bất động sản vẫn cần sự đồng ý của cả hai vợ chồng đúng ?”
“Các mà trong tình huống gì, cũng mặt, vẫn thủ tục chuyển nhượng cho ?!”
Nhân viên vẻ ngơ ngác: “Cái … chúng theo quy trình, bên mang theo giấy đồng ý chuyển nhượng chữ ký của chị, kèm theo giấy tờ của cả hai bên…”
“ từng ký bất kỳ giấy tờ nào như ! Khi các xử lý hồ sơ xác minh tính thật giả ?!”
Giọng kìm mà to dần, khiến xung quanh đều sang.
hít sâu một , cố gắng trấn tĩnh .
Nhân viên : “Nếu đúng là tình huống như chị , chúng thể hỗ trợ báo cảnh sát…”
im lặng một lúc :
“Chưa cần. Có thể là hiểu lầm trong nhà, để về hỏi .”
Không báo cảnh sát.
hành vi của Trịnh Thiên Hựu rõ ràng là giả giấy tờ để lừa đảo.
Nếu báo, chuyện lớn lên, đưa tù – , nhưng còn con cái thì ?
Cha án tích, hai đứa nhỏ sẽ ảnh hưởng thế nào?
Rõ ràng gì sai, nhưng vì ràng buộc pháp lý “ nhà”, mà nhịn, chịu.
Nghĩ đến là thấy buồn nôn.
dám chắc, khi Trịnh Thiên Hựu chuyện , cũng nghĩ đến điểm đó, nên mới dám trắng trợn như .
xem thường quá .
– Trương Quýt – thể chịu cực, chịu khổ, nhưng tuyệt đối chịu cái thiệt vô lý !
Sau một hồi suy nghĩ, gọi điện cho :
“Alo, . Về chuyện căn nhà tặng con, vài giấy tờ cần bổ sung thêm…”
Hai tuần , chồng tổ chức mừng thọ bảy mươi tuổi.
Bố chồng lớn tuổi sống giản dị, nên quyết định tiệc ngay tại nhà.
Cả gia đình lái xe đến nhà ông bà.
Mẹ chồng thích đông vui, gọi cả đám họ hàng bên nội đến.
và chồng vẫn đang chiến tranh lạnh vì chuyện đó.
Những họ hàng chuyện đều tinh ý, tuy nhận khí là lạ nhưng ai tỏ bất thường.
Vì hôm nay là sinh nhật chồng, nhiều ở đây, nên cũng định phát tác, vẫn giữ gương mặt tươi .
Cứ thế, cả bữa cơm trôi qua khá yên .
Không ngờ, vấn đề xảy ở khâu cắt bánh sinh nhật.
Mọi khi là hoặc chồng cắt bánh, miếng đầu tiên luôn dành cho nhân vật chính – sinh nhật – đó mới chia cho khác.
hôm nay, Trịnh Tịnh – con trai lớn – thấy bố đang mở d.a.o dĩa, bất ngờ kéo áo bố, đòi tự cắt bánh.
Mẹ chồng đến khép miệng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-toi-trong-nu-khinh-nam-toi-lien-chuyen-luon-nha-cho-con-gai/4.html.]
“Ôi chao, cháu trai lớn của bà lớn , thương bà .”
“Được, để cháu trai cưng của bà chia bánh cho bà nha!”
Ai ngờ , Trịnh Tịnh cắt bánh theo kiểu chia đều thông thường.
Nó bắt đầu từ chính giữa, dùng d.a.o cắt một vòng tròn méo mó ở phần trung tâm, lôi nguyên phần giữa .
Làm xong, nó vui vẻ đặt phần bánh đó đĩa của .
Chiếc bánh là do chồng đặt riêng, loại tám inch vị cherry.
Ngoài rìa bánh trang trí bằng những quả cherry đỏ mọng, phần trung tâm còn xếp một ngọn núi cherry mắt.
giờ, cả “núi cherry” con trai xúc trọn, để lấy một quả cho ai khác.
Một đứa trẻ họ hàng dẫn theo thấy , lập tức bật nức nở.
Người họ hàng mặt mày biến sắc, mà dám lên tiếng.
sững .
Không kiềm liền bật dậy ngăn : “Trịnh Tịnh! Con đang cái gì hả?!”
“Bao giờ dạy con cắt bánh kiểu như ?”
Lúc , con gái kéo nhẹ tay áo , khẽ : “Mẹ ơi, con cũng ăn cherry.”
liền dịu giọng với con trai:
“Tịnh Tịnh , em gái cũng ăn cherry. Ở đây ba đứa nhỏ và nhiều lớn nữa.”
“Con chia cherry cho cùng ăn ?”
Không ngờ, con trai cảnh giác liếc một cái, lắc đầu:
“Không! Đây là của con! Mẹ giành đồ của con cho khác!”
sửng sốt, cảm thấy lời nó thật kỳ lạ, nhưng còn kịp nghĩ tiếp thì bố chồng lên tiếng.
“Tiểu Quýt, con xuống . Trẻ con ăn thì để nó ăn, con gì mà nghiêm trọng ?”
: “Không , hôm nay là sinh nhật , theo lẽ thường thì miếng đầu tiên là dành cho mừng thọ…”
Mẹ chồng dịu dàng cắt ngang lời :
“Thôi nào, Tiểu Quýt, con cũng hôm nay là sinh nhật , dạy dỗ con cái thì để lúc khác cũng , ?”
“Dù gì cũng đông , con cũng nên chừa cho trẻ con chút thể diện chứ.”
“Con mà, cái gì cũng , chỉ là quá thiếu kiên nhẫn với con trai.”
Mẹ chồng chuyện nhẹ nhàng, thái độ cũng bình tĩnh, nhưng vài ba câu khiến biến thành một bà “ tính”, lạnh lùng, tôn trọng con cái.
Ánh mắt của những xung quanh lập tức đổi.
Ngạc nhiên, hiểu, thậm chí lấp ló vẻ chỉ trích.
cau mày.
“Bố, , thể như thế , con đ.á.n.h mắng gì, bảo là cho con nó thể diện?”
“Con chỉ đang giải thích cho nó hiểu chuyện. Nếu thật sự ăn riêng một cái bánh, thì thể mua riêng ở nhà, giành ngay trong tiệc sinh nhật khác? Đây là phép lịch sự tối thiểu…”