Hứa Gia Vĩ   đầy  ơn.
 
Bố chồng khoanh tay, kiêu ngạo ngẩng đầu, môi nhếch lên.
 
Bữa tiệc kết thúc  vui vẻ.
 
Hai bên ai về nhà nấy.
 
Khi đến hầm xe, bố chồng vênh váo tiến đến ghế phụ.
 
Vừa mở cửa xe, bỗng "á!" một tiếng thảm thiết, ông  ngã lăn  đất.
 
Mẹ chồng tò mò  ,  cũng hét toáng lên, ngã nhào đè lên  bố chồng.
 
Hứa Gia Vĩ   trong xe, mặt tái mét:
 
"Chuyện… chuyện gì ? Mau, mau xem  camera giám sát."
 
 bước lên, giọng nhẹ nhàng:
 
"Không cần , là con  đấy."
 
"Sao  ạ? Bố   hài lòng ?"
 
Trước mắt họ là chiếc ghế phụ  bọc kín bằng giấy tiền vàng mã,  qua như  một  giấy vàng   đó, âm khí rợn .
 
  bộ dễ thương ngây thơ:
 
"Bố  chê con xúi quẩy vì đến tháng, con sợ mang  xui rủi, nên hỏi ông chủ xem  gì trừ tà ."
 
"Ông chủ bảo loại giấy   thể trừ tà cầu phúc, dẫn đường chỉ lối, công đức vô lượng."
 
"Con mua  nhiều tiền đấy, chỉ mong bố  yên tâm khi  xe."
 
Mẹ chồng phát điên: "Đây là giấy cúng  chết! Dẫn đường là dẫn về Tây phương cực lạc! Mày  tụi tao c.h.ế.t hả?"
 
Bố    thấy động tĩnh thì chạy đến.
 
Hiểu rõ đầu đuôi sự việc,     nội thương.
 
Bố  nhéo đùi  xin :
 
"Anh bạn , chuyện  là con gái   đúng, tối nay  sẽ đưa nó về nhà, dạy dỗ cẩn thận."
 
 khoác tay bố  lên xe.
 
Cửa xe  đóng, ba  chúng  phá lên .
 
Trên đường về,   lái xe,   ghế phụ.
 
Bố bảo  mau thi bằng lái, lấy bằng là sẽ thưởng một chiếc xe riêng.
 
Mẹ  trách bản   điều tra kỹ nhân phẩm nhà chồng, để  gặp  một cặp bố  chồng dị hợm.
 
Cả hai đều khuyên  ly hôn.
 
 lắc đầu.
 
Hứa Gia Vĩ theo đuổi  bốn năm,  cảm động vì sự kiên trì và chung tình của   nên mới cưới.
 
Nhà   nghèo, bố   thì tặng nhà, tặng xe, còn sắp xếp cả công việc.
 
Anh    gì mà hóa rồng.
 
Cuộc hôn nhân  như thế, Hứa Gia Vĩ dễ gì buông bỏ?
 
Chuyện ly hôn còn  tính .
 
 mà…
 
Tranh đấu với  khác, quả thật  thú vị.
 
Trong trận chiến ,   chắc là kẻ thua cuộc.
 
—----
 
Tối hôm đó   lên giường ngủ , thì nhà họ Hứa mới lục tục trở về.
 
Thì , bố  chồng sợ chiếc xe từng dán giấy tiễn  c.h.ế.t là  may mắn nên nhất quyết  chịu . Hai   tiếc tiền con trai,   bắt taxi, đành lết bộ về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-toi-la-ke-xui-quay-toi-ngoi-tren-noc-xe-cho-nha-chong-hit-khoi/3.html.]
 
Đêm đến, trong nhà vọng  những tiếng rên rỉ  ngớt, khiến  vui đến mức  tài nào ngủ .
 
Thấy  còn thức, Hứa Gia Vỹ khẽ đặt tay lên eo , cuộn tròn như một con cún nhỏ rúc  lòng , giọng mềm mại hỏi:
 
“Trân Trân, giờ chúng   kết hôn , em vẫn   lễ bái tổ tiên gia phả, lúc nào rảnh thì cùng  về quê một chuyến nhé.”
 
Gia đình chồng   coi trọng lễ nghi truyền thống, lúc còn yêu   nhiều  nhắc đến chuyện đưa tên   gia phả nhà họ.
 
Hiện tại,   còn hứng thú gì với chuyện đó nữa. ,  cần về quê   để  một việc lớn.
 
 gật đầu đồng ý: “Được thôi, lúc nào cũng .”
 
Thấy  đồng ý, Hứa Gia Vỹ  vui, nhưng  rụt rè  tiếp:
 
“Trân Trân,  giấu em, thật  bố   viêm tuyến tiền liệt,  ghế phụ phía  sẽ thoải mái hơn. Đường về quê mất hơn 4 tiếng, em  thể nhường ghế phụ cho bố  ?”
 
Nhìn vẻ mặt dè dặt của  ,  vỗ nhẹ  má : “Tất nhiên .”
 
Hôm ,    chồng kiếm   thứ gọi là “nước thần”, lau chùi chiếc xe trong ngoài mấy  liền. Lại còn phơi nắng cả ngày trời giữa trưa chang chang.
 
Cũng tạm yên tâm  phần nào.
 
Hôm về quê,   tiếng đóng cửa của bố chồng đánh thức.
 
Nhìn đồng hồ, mới 7 giờ sáng. Rõ ràng chúng  hẹn 8 giờ xuất phát, ông    sớm thế?
 
 lén bám theo, thấy bố chồng  đến gara, mở cửa ghế phụ  kiểm tra kỹ lưỡng.
 
Xem     dọa  nhẹ, đến giờ vẫn còn sợ.
 
, cùng một chiêu   dùng hai  ?
 
  về, thong thả ăn sáng  cùng chồng và  chồng xuống nhà.
 
Còn bố chồng, để chiếm  ghế phụ,   chờ trong xe hơn một tiếng đồng hồ.
 
Nhớ  lời hứa với chồng,  tự giác   ghế . Còn chu đáo đưa cho bố chồng ly sữa đậu nành   pha sẵn trong bình giữ nhiệt vì ông  ăn sáng.
 
Xe chạy  hơn nửa tiếng, bố chồng từ tư thế  dạng chân liền lặng lẽ vắt chéo chân.
 
Hơn hai mươi phút nữa trôi qua, thái dương bố chồng lấm tấm mồ hôi:
 
“Gia Vỹ, còn bao lâu nữa tới trạm dừng chân ?”
 
Hứa Gia Vỹ cuối cùng cũng phát hiện điều bất thường, hạ giọng hỏi:
 
“Bố, bệnh  nặng hơn ?”
 
Bố chồng khổ sở gật đầu. Gia Vỹ liền đạp ga, lao vút về phía trạm dừng.
 
Giải quyết xong nỗi buồn, bố chồng vui vẻ   ghế phụ.
 
 kịp đưa cho ông chai nước khoáng: “Bố, đường còn hơn ba tiếng nữa, bố cầm chai  uống dần nhé.”
 
Ông do dự nhận lấy, đặt lên giá đỡ, nhưng vẫn  uống một giọt.
 
Chẳng bao lâu , chân ông  vô thức vắt lên. Lần , còn xa mới tới trạm dừng.
 
Mặt bố chồng tím ngắt, trán nổi gân xanh, quần ướt đẫm mồ hôi.
 
Mẹ chồng càng  càng lo, vội vàng lục lọi lôi  một chai nước rỗng:
 
“Ông nó,   thì dùng tạm cái  , đừng cố quá hại .”
 
 chau mày, lập tức phản đối:
 
“Sao  ạ, bố là bề  của con, nam nữ khác biệt mà.
 
Vả , nếu bố giải quyết ngay  ghế phụ,   đến xe khác  thể thấy rõ mồn một, mà con  ghế  cũng  thấy hết..."
 
“CÂM MỒM!”
 
Bố chồng giận dữ gạt bay chai nước khỏi tay  chồng, đập tay lên bảng điều khiển:
 
“DỪNG XE CHO TAO!”
 
Gia Vỹ khó xử: “Bố, ráng chịu thêm chút nữa thôi, dừng xe  đường cao tốc nguy hiểm lắm.”
 
Bố chồng  : “Tao nhịn  nổi nữa! DỪNG XE!”