Nồi Sắt Hầm Thiên Kiếp - Chương 113
Cập nhật lúc: 2025-11-07 17:34:08
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiếm đ/âm Đan Điền, cộng thêm ý Lôi khuấy động, Đan Điền của nàng lập tức tan nát, thương tích khác là bao so với ấu tể hồ ly trắng chịu đựng. Tần Uyển rút kiếm ngay, mà đợi Lôi Lực xâm nhập xương cốt và bộ kinh mạch của Dư Gia, mới rút kiếm về. Nàng dùng kiếm lột một mảng vỏ cây cây lớn bên cạnh, một hàng chữ:
“Đệ tử tiên môn ngược sát ấu tể hồ tộc.”
Nàng trở nồi, nhấc con ấu tể khí tức yếu ớt theo. A Ngốc theo Tần Uyển trong nồi, hàng chữ nàng , cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, khiến nó đặc biệt khó chịu.
Nó nhớ từng bạn đời , nhớ từng con cái , nhưng bây giờ tất cả hồ ly mang huyết mạch Nguyệt Hồ Hồ Sơn, đều là hậu duệ huyết mạch của nó.
Nếu nó con cái, những hậu duệ huyết mạch từ mà ? Nếu nó con cái, con cái của nó ? Có cũng sát hại? A Ngốc theo Tần Uyển, chỗ nướng thịt nai, chút hiểu, hỏi:
“Tại dòng chữ ‘Đệ tử tiên môn ngược sát ấu tể hồ tộc’? Dù , bọn họ vẫn sẽ hành động như thôi.”
Tần Uyển :
“Bây giờ chúng yếu ớt, quản nhiều, chỉ thể quản chuyện mắt. Thấy nhân tộc ức h.i.ế.p yêu, đặc biệt là ấu tể, đương nhiên khiến những kẻ đó trả giá. Dư Gia hủy Khí Hải của ấu tể hồ ly trắng, sẽ hủy Đan Điền của nàng .
Sau nhân tộc săn gi/ết ngược đãi ấu tể trong núi, thì sẽ lo lắng gặp chúng . Chuyện như , một hai , nhưng nhiều , gây tổn thương th/ảm khốc cho bọn họ, tự nhiên sẽ kiềm chế.”
Nàng nghĩ đến A Ngốc chín đuôi, vẫn quen với thú hình, rõ ràng ít tiếp xúc với nhân loại, e rằng hiểu nhiều, liền tiếp:
“Săn bắt mưu sinh, giống như chúng săn thỏ, chuột, đó là đạo sinh tồn, nhưng đạo sinh tồn là đạo bền vững, nó bao gồm săn gi/ết thú Mẫu Thân đang m.a.n.g t.h.a.i nuôi con, bao gồm ấu tể.
Ấu tể lớn săn gi/ết hết, nhanh, con mồi sẽ còn. A Ngốc, chúng con mồi. Chúng trí tuệ, chúng thể tu luyện, thể phi thăng, chúng là tồn tại bình đẳng với nhân loại.”
A Ngốc bên đống lửa, suy nghĩ lời Tần Uyển , nghĩ về tình hình Hồ Điện đây khi chung sống với Thương Sơn Tông. Hồ Điện là một chi của Thương Sơn Tông, nhưng Hồ tộc và các đỉnh núi của Thương Sơn Tông ít qua .
Bọn họ yêu tộc ngu ngốc, bẩm sinh thiếu một khiếu, học đồ của nhân tộc. Bọn họ , Hồ tộc bước địa bàn của các núi, các đỉnh khác, chính là Hồ tộc sai, giống như nhân tộc việc gì tuyệt đối lên Hồ Sơn.
Cung điện, đan dược, do Thương Sơn Tông cung cấp, khi Thương Sơn Tông xung đột với các phái khác, Hồ tộc cùng nhân tộc trận, nhưng vì Pháp Khí phòng , dựa thể chịu đựng, thường thương vong th/ảm trọng.
Tiểu Yêu rõ nhiều chuyện của nhân tộc, nàng bảo Hồ tộc khỏi Hồ Sơn, khỏi Thương Sơn Tông, để thấy thế giới bên ngoài. Phản ứng của Tiểu Yêu khi ấu tể Hồ tộc nhân tộc săn gi/ết, cũng khác với của Thương Sơn Tông. A Ngốc suy nghĩ một lát, hỏi Tần Uyển:
“Nếu, trưởng bối của những đó vì chúng họ thương, mà tìm chúng gây phiền phức, ?”
Tần Uyển :
“Nên cãi thì cãi, nên đ.á.n.h thì đánh, đ.á.n.h thì chạy.”
A Ngốc khẽ :
“Nếu chuyện như xảy ở Thương Sơn Tông đây, Hình Đường sẽ lên Hồ Sơn bắt con hồ ly thương , là phạm quy tắc. Họ sẽ yêu cầu chúng bắt giao nộp, đưa đến Hình Đường xử lý, chứ nên do chúng tự ý xử lý.”
Tần Uyển thấy A Ngốc chút buồn bã, nhẹ nhàng vỗ vỗ A Ngốc, :
“Trước đây thuộc về một chi của Thương Sơn Tông, bây giờ Thương Sơn Tông diệt môn , Hồ Điện cũng suýt Thương Sơn Tông cho diệt vong, cần để ý đến họ nữa. Sau , chúng theo ý , ở chỗ chúng , chúng chính là quy tắc của . Quy tắc của khác, liên quan gì đến chúng editor:bemeobosua.”
A Ngốc lay động mạnh, đầu , chằm chằm Tần Uyển. Tần Uyển đến nổi da gà, hỏi:
“Làm gì mà như ?”
A Ngốc :
“Ngươi xem, nếu sớm hiểu đạo lý , Hồ Điện … ch/ết nhiều hồ ly như .”
Tần Uyển :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-sat-ham-thien-kiep/chuong-113.html.]
“Không trải qua những chuyện , khó hiểu những đạo lý .”
Nàng an ủi A Ngốc một lát, chợt cảm thấy điều bất thường phía , đầu , cảm thấy gì khác lạ. Đuôi A Ngốc quét qua, một cây nhỏ trơ trụi chỉ cao bằng lớn xuất hiện lưng hai , hóa thành một lão già râu tóc bạc phơ mặc quần áo bằng vỏ cây. Tần Uyển liếc mắt nhận đây chính là Yêu cây nàng trúng một đạo sét, vội vàng chào hỏi:
“Yêu gia gia cây.”
Ánh mắt Yêu cây lướt qua A Ngốc và ấu tể hồ ly trắng bên cạnh, nhấc quần vỏ cây lên, bảo Tần Uyển chân của nó, :
“Ta chân, thể chạy.”
Hắn xong, hình thu nhỏ , biến thành một nhỏ bằng bàn tay, hóa thành một cây non nhỏ bằng bàn tay, dừng một chút, biến thành hình , :
“Có thể co thể duỗi, thể độn thổ, thể phóng sương mù chướng, thần thông lợi hại.”
Tần Uyển hiểu Yêu gia gia cây tìm nàng phô diễn những bản lĩnh là ý gì, thầm nghĩ:
“Không lẽ là phỏng vấn xin việc trình bày kỹ năng .”
Thế là vỗ tay:
“Yêu gia gia cây thật lợi hại.”
Yêu cây :
“Sau ngươi mang theo .”
Tần Uyển thầm nghĩ:
“Ngươi thật sự là xin việc .”
Nàng hắng giọng, :
“Ta tìm ông, là cảm ơn ông, cảm ơn ông cứu .”
Nàng xong, chuyển một ít Linh Thạch từ Nhẫn Trữ Vật túi Trữ Vật rỗng, hai tay dâng lên, :
“Chút lòng thành nhỏ bé, xin ông nhận lấy.”
Yêu cây nhận lấy Linh Thạch, kiên quyết :
“Ta theo ngươi.”
Tần Uyển ngây , :
“Ông theo gì chứ?”
Yêu cây :
“Ngươi phúc duyên sâu dày, là tiểu yêu đại cơ duyên.”
Hả? Tần Uyển thầm nghĩ:
“Ông đang ?”
Cả nhà đều cơ duyên, chỉ nàng là . Cơ duyên duy nhất của nàng là nhặt Huyền Thiết vạn năm trong sơn động, đúc thành một cái nồi và một bộ d.a.o cụ, mà cũng chẳng tác dụng lớn gì. Ngay cả chạy trốn cũng… gần như vô dụng, cùng lắm chỉ để hầm chút thức ăn.