Nói Là Đội Phế Vật, Sao Toàn Là Kẻ Ác Nhân Tàn Nhẫn Thế Này? - Chương 81: Quản cho tốt cái miệng của cậu
Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:04:07
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mặt Giang Trần đỏ bừng vì tức giận: “Tùy Thất, con nó mày đừng voi đòi tiên.”
Muội Bảo lưng , linh hoạt giơ tay, đ.ấ.m một cú eo : “Không mắng Tùy tỷ của tao.”
“Oái!” Giang Trần đau nhói bên hông, ôm eo ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa đầy đầu, “Chết tiệt, các hùa bắt nạt tao.”
“Nếu ăn, cản.” Tùy Thất đặt con cá trong tay lên thớt, “ nhất nên thông minh một chút, đừng để chủ nhà phát hiện.”
Cô lạnh lùng về phía Giang Trần: “Nếu vì mà liên lụy chúng , sẽ tự tay cho loại.”
“Khinh thường ai đấy.” Giang Trần căm phẫn, “Thân thủ của nhanh nhẹn lắm.”
“Tốt nhất là .”
Tùy Thất múc chút nước từ nồi bếp, rửa sạch con cá.
Muội Bảo tới giúp: “Tùy tỷ, để em rửa cá.”
Con bé nhỏ xíu, đó chỉ cao hơn bếp lò một cái đầu.
Tùy Thất dùng mu bàn tay áp lên mặt con bé: “Chị rửa là , em sắp xếp gia vị bên .”
“Vâng.” Muội Bảo lóc cóc chạy việc, ngang qua Giang Trần, hừ một tiếng thật mạnh, “Cậu mắng Tùy tỷ, dạy nhóm lửa nữa.”
Giang Trần vỗ m.ô.n.g dậy: “Không dạy thì thôi, nhóm lửa thôi mà, ai mà học .”
Hắn một gối xổm bếp lò, hết sức chuyên chú luyện tập nhóm lửa.
Đợi đến khi Tùy Thất và Liên Quyết xử lý xong hết cá trong giỏ tre, Giang Trần cuối cùng cũng nhóm lửa thành công.
Tùy Thất xắn tay áo lên, bắc nồi lên bếp.
Muội Bảo và Liên Quyết giúp cô phụ bếp.
Trong lúc nấu ăn, Giang Trần vì kỹ thuật đủ thành thục, kiểm soát lửa mà cháy một con cá.
Muội Bảo thuận lý thành chương thế vị trí nhóm lửa của .
Giang Trần co ro bên đống củi, ba hợp tác ăn ý, cuối cùng cũng bắt đầu lo lắng thật sự cho mạng sống của .
Sau hai tiếng rưỡi bận rộn, Tùy Thất thành bốn món cá và một món canh.
Cá chiên xù, cá vược hấp, cá kho tộ, cá chép chua ngọt và canh cá viên.
Trong bếp tràn ngập mùi hương nồng nàn, khiến thèm nhỏ dãi.
Giang Trần nhịn nuốt nước bọt, ngạc nhiên : “Thơm ? Tùy Thất cô học nấu ăn từ khi nào thế?”
Tùy Thất trả lời đơn giản: “Ít hỏi thôi.”
Hắn hỏi: “Tại tôm?”
“Tối .”
Cô xong bưng món cá chiên xù khỏi bếp: “Đi thôi, dọn món.”
Liên Quyết cầm lấy canh cá viên và cá vược hấp, theo cô về phía nhà ăn.
Muội Bảo bưng món cá kho tộ, bám sát theo hai .
“Ấy, đợi với.” Giang Trần vội vàng túm lấy món cá chép chua ngọt bàn, vội vã đuổi theo.
Nhà ăn mà Lâm Hành Tuyết , là một nhà ăn đúng nghĩa.
Đèn chùm thủy tinh sáng rực rỡ treo từ trần nhà xuống, tỏa ánh sáng dịu nhẹ, tường nhà màu vàng nhạt thanh lịch, đó treo mấy bức tranh sơn dầu tinh xảo.
Sàn gỗ chân lau chùi tỉ mỉ, hiện ánh sáng ấm áp.
Một chiếc bàn ăn hình tròn bằng gỗ sồi tinh xảo đặt giữa phòng, xung quanh bàn nhiều ghế ăn thoải mái.
Lúc , năm vị chủ nhà đang ngay ngắn ghế, chằm chằm những đĩa thức ăn trong tay bốn Tùy Thất.
Tùy Thất cố ý đặt món cá chiên xù mặt Lâm Hành Tuyết.
Cô thấy một tiếng cảm ơn nhẹ.
Trên ghế chủ vị bên cạnh Lâm Hành Trạch, một quý bà tóc vàng mắt xanh ưu nhã đang , giữa hai là một chiếc ghế cao, một em bé hai tuổi.
Họ ăn nhanh, đũa bay múa bàn ăn như đ.á.n.h trận.
Em bé dùng đũa, quý bà ưu nhã đó tự ăn một miếng, đút miệng em bé một miếng.
Năm ăn như vũ bão, quét sạch bốn món cá và một món canh.
Lâm Hành Xuyên thỏa mãn thở dài: “Lần đầu tiên ăn cá ngon như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-la-doi-phe-vat-sao-toan-la-ke-ac-nhan-tan-nhan-the-nay/chuong-81-quan-cho-tot-cai-mieng-cua-cau.html.]
Lâm Hành Trạch gắp miếng thịt cá cuối cùng trong bát, đút cho vợ bên cạnh: “Lai Á, ăn no ?”
“Ừm, mùi vị ngon.” Lai Á dịu dàng trả lời.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Bà dùng khăn ăn lau khóe miệng, về phía mấy Tùy Thất, : “Các ăn vụng chứ?”
Liên Quyết giọng nhàn nhạt : “Không .”
Giang Trần trợn trắng mắt, lẩm bẩm: “Chỉ là mấy con cá rách, cần ăn vụng ?”
Tùy Thất thấp giọng cảnh cáo : “Quản cho cái miệng của .”
“Không là .” Lai Á ngay ngắn ghế, “Các vị đường xa đến, vốn nên để khách nấu ăn, nhưng cơ thể chút vấn đề, tay nghề thật sự kém cỏi, thể phiền các vị.”
Ánh mắt dịu dàng của bà dừng Tùy Thất: “Tay nghề của cô thật , là học từ cha ?”
“Tự học.” Tùy Thất thẳng thắn , “Cha qua đời nhiều năm .”
Ánh mắt của em nhà họ Lâm đồng loạt dừng cô.
Lai Á che miệng một tiếng “Xin ”, với cô: “Cô tự chăm sóc .”
Tùy Thất ánh mắt dịu dàng của bà, : “Cảm ơn.”
Bà lắc đầu: “Là nên cảm ơn các vị mới .”
“Hành Xuyên, đưa đồ cho bốn vị khách .”
Lâm Hành Xuyên liền từ khăn trải bàn bên cạnh, lấy một chiếc giỏ tre đầy ắp, đưa cho mấy .
Liên Quyết giơ tay nhận lấy.
Tùy Thất ghé gần xem: Nửa giỏ cỏ và nửa giỏ quả mọng màu đỏ.
Lai Á giải thích: “Đây là thức ăn cho các vị.”
Giang Trần sắc bén mỉa mai: “Các ăn thịt, chúng ăn cỏ?”
Tùy Thất một tay kéo lưng: “Cảm ơn, chúng sẽ thưởng thức thật ngon.”
“Không cần khách sáo.” Lai Á tiếp, “Phòng khách chuẩn xong, các vị hãy nghỉ ngơi thật , bữa tối còn phiền các vị.”
Lâm Hành Xuyên dẫn bốn Tùy Thất đến phòng khách, suốt đường miệng lúc nào ngớt.
“Cô thật sự là đầu bếp, tay nghề cũng tệ, chỉ là ít, tối nhiều hơn chút.”
“Phòng khách là và đại ca dọn dẹp, chăn nệm đều đổi mới, các cứ yên tâm ngủ.”
“Còn nước nóng, quần áo cũng , các hôi rình, tắm rửa quần áo hẵng nghỉ ngơi.”
Nghe đến đây, Tùy Thất chút hoảng hốt: Bao ăn bao ở còn nước nóng, đãi ngộ ?
“Đến , chính là chỗ .” Lâm Hành Xuyên đẩy cửa phòng khách .
Tùy Thất nhanh chóng quan sát căn phòng một lượt, cùng một phong cách với nhà ăn, sạch sẽ ngăn nắp mang theo chút ấm áp nhàn nhạt.
Phòng khách rộng rãi sáng sủa, hai phòng ngủ đều phòng vệ sinh riêng.
So với căn nhà trọ cũ nát mà cô từng thuê khi trâu ngựa, hơn bao nhiêu .
Tùy Thất chắc chắn lắm hỏi: “Đây thật sự là cho chúng ở ?”
“Đương nhiên .” Lâm Hành Xuyên trả lời, “Phòng khách là để cho khách ở .”
“Bữa tối của chúng là sáu giờ chiều, nhớ nhiều hơn chút.” Hắn nữa .
Tùy Thất gật đầu đồng ý, Lâm Hành Xuyên hài lòng rời .
Muội Bảo nắm tay cô lắc lắc, nhỏ giọng : “Tùy tỷ, em tắm.”
Tùy Thất dắt con bé phòng ngủ phía trong cùng, đóng cửa tắm rửa.
Liên Quyết và Giang Trần tự giác phòng còn .
Trong lúc tắm rửa, Tùy Thất cho Muội Bảo chuyện thịt cá mùi hương lạ, dặn con bé ăn bậy đồ ăn ở đây.
Muội Bảo ngoan ngoãn gật đầu.
Nửa giờ , bốn sạch sẽ thơm tho trong phòng khách.
Tùy Thất từ giỏ thức ăn mà Lai Á đưa cho họ, cầm lấy một quả nhỏ màu đỏ.
“Đây là mâm xôi đỏ.” Liên Quyết nhận quả mọng trong tay cô, “Vị ngọt, chua, mùi thơm thảo mộc nhàn nhạt.”
Nghe xong lời giới thiệu của Liên Quyết, cô đưa quả mâm xôi đỏ lên mũi, nhẹ ngửi.