Nói Là Đội Phế Vật, Sao Toàn Là Kẻ Ác Nhân Tàn Nhẫn Thế Này? - Chương 241: Đúng là không ra gì
Cập nhật lúc: 2025-10-02 15:03:24
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Toàn Hạ Lạc Nhu run lên, vội chữa : “Cô, cô là thể sẽ ném đống tang thi, chứ chắc chắn.”
“Ồ.” Tùy Thất khẽ , “Không ngờ cô nhớ rõ đến .”
Cô dùng cưa u minh nâng cằm Hạ Lạc Nhu lên: “ nghĩ , ném thẳng cô đống tang thi thì lãng phí.”
Vẻ mặt căng thẳng của Hạ Lạc Nhu giãn , tưởng rằng thoát nạn. Ai ngờ giây tiếp theo Tùy Thất :
“Hay là, cô mồi nhử cho chúng .”
Sắc m.á.u môi Hạ Lạc Nhu biến mất.
Liên Quyết và Muội Bảo thấy câu đó, đồng thời về phía Tùy Thất. Tùy Thất hiệu cho cả hai yên tâm. Cô hề ý định dùng mồi, chỉ để dọa Hạ Lạc Nhu thôi.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Hạ Lạc Nhu sắp dọa đến phát điên. Làm mồi nhử đồng nghĩa với việc trơ mắt tang thi c.ắ.n xé tan xác, một cái c.h.ế.t tàn khốc nhục nhã. Cô chết, cô sống.
Cô run rẩy xin Tùy Thất: “Xin , là sai . nên c.h.ử.i cô là đồ rác rưởi, nên bảo Diêm Hoắc gây sự với cô. thật sự .”
“Tha cho , sẽ bao giờ gây sự với cô nữa.”
“Đừng bắt mồi nhử, chết.”
Giọng cô nhỏ run, ai cũng thể sự sợ hãi tột độ lúc .
Tùy Thất cong môi , vạch trần cô : “Cô , cô chỉ đang sợ hãi thôi.”
“Phát s.ú.n.g mà Diêm Hoắc b.ắ.n , chính là tàn phế.”
“Một câu xin nhẹ tênh của cô mà tha thứ ư? Ngây thơ quá .”
Nước mắt Hạ Lạc Nhu lăn dài từ khóe mắt đỏ hoe: “Vậy cô thế nào mới tha cho ? Cô , điều kiện gì cũng đồng ý.”
Tùy Thất suy nghĩ đơn giản hai giây : “Vậy thì cô hãy chút việc gì đó cho những bình thường đang vật lộn sinh tồn trong mạt thế .”
“Điều kiện của cũng khó.” Cô rành rọt từng chữ, “ các mỗi ngày phát ít nhất 300 suất ăn miễn phí, cho đến khi mạt thế kết thúc, hoặc là căn cứ Vân Châu hủy diệt.”
Hạ Lạc Nhu sững sờ, thể tin nổi mà cô: “Cô điên ?”
“Vật tư mạt thế khan hiếm, mỗi ngày phát 300 suất ăn miễn phí, năm căn cứ chính thức lớn căn cứ nào ?”
Tùy Thất cô : “Xem cô vẫn mồi nhử hơn.”
Hạ Lạc Nhu vội vàng lắc đầu: “Không, , .”
Cô bất an vò ngón tay: “Điều kiện cô với Diêm Hoắc, bản vật tư.”
Tùy Thất “chậc” một tiếng, vẫy tay với Tả Thần và Thẩm Úc.
Hai liền áp giải Diêm Hoắc .
Máu từ hai chân Diêm Hoắc chảy ròng ròng, khuôn mặt trắng bệch hơn cả đậu phụ.
Tùy Thất lặp điều kiện với .
Diêm Hoắc xong, miệng mím chặt.
Tùy Thất cúi mắt : “Đồng ý, các sống. Không đồng ý, lập tức cho các mồi nhử.”
Diêm Hoắc im lặng hồi lâu, khẽ : “Căn cứ Vân Châu thể lấy nhiều vật tư như để từ thiện.”
Tả Thần châm chọc: “Vừa nãy mày bọn tao bao nhiêu vật tư mày cũng cho , giờ ?”
Hắn phân bua: “ thể cho các 300 suất vật tư một , nhưng thể ngày nào cũng ném 300 suất.”
Nói xong, sâu mắt Hạ Lạc Nhu.
Hạ Lạc Nhu đến hoảng hốt.
Cô còn hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó, : “ và các thù oán, chuyện đều do Hạ Lạc Nhu mà . Thả và em , Hạ Lạc Nhu tùy các xử trí.”
Hạ Lạc Nhu sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn hồn.
Tả Thần nhíu mày, mắng Diêm Hoắc: “Mày đúng là gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-la-doi-phe-vat-sao-toan-la-ke-ac-nhan-tan-nhan-the-nay/chuong-241-dung-la-khong-ra-gi.html.]
Diêm Hoắc khinh bỉ : “Đừng ở đây mà vẻ đạo đức. Nếu là mày, mày chẳng lẽ giống tao ?”
Tả Thần túm cổ áo : “Mày nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như mày ?”
Thẩm Úc tiến lên hai bước, một tay c.h.é.m gáy Diêm Hoắc bất tỉnh: “Bớt nhảm với thứ rác rưởi .”
Nghe Diêm Hoắc xong, ý trả thù trong lòng Tùy Thất bỗng tan biến sạch sẽ. Cô điều kiện với loại ghê tởm , thật là vô vị. Giết bọn chúng cũng thấy bẩn tay.
Tùy Thất thu cưa u minh, liếc Hạ Lạc Nhu. Cô đang mở to mắt, chớp mà chằm chằm Diêm Hoắc. Tùy Thất hiểu ánh mắt đó, cũng hiểu.
Cô với Hạ Lạc Nhu: “Ân oán giữa chúng đến đây là hết. Sau đừng xuất hiện mặt nữa.”
Cô bất kỳ dính líu nào với đám nữa.
Tùy Thất xoay về phía Mục Dã. Liên Quyết, Muội Bảo, Tả Thần và Thẩm Úc theo .
Mục Dã thấy họ , hỏi: “Xong ?”
Tùy Thất: “Ừm, đến kho dự trữ khẩn cấp 137 thôi.”
Mục Dã: “Được.”
Đoàn hướng về phía Tây Bắc.
Các đồng đội của Mục Dã vô cùng tò mò về Liên Quyết và bốn đội Điên Trốn.
Hai vây quanh Tùy Thất, ngừng hỏi về chiếc cưa u minh trong tay cô. Tùy Thất đưa thẳng cho họ xem.
Hai khác thì vây quanh Liên Quyết, đòi bái sư học côn pháp của .
Tả Thần và Thẩm Úc cũng thoát .
Muội Bảo là vây quanh nhiều nhất. Họ sờ nắn cánh tay nhỏ, chọc chọc bàn tay bé của cô bé, hỏi cô ăn gì mà lớn, khỏe như .
Muội Bảo trả lời từng một, hai bên còn hẹn khi kết thúc nhiệm vụ sẽ vật tay với .
Cứ thế, họ trò chuyện rôm rả, đến bên một vách đá. Đứng ở đây xuống, thể thấy một công trình kiến trúc mái vòm màu xám khổng lồ cách đó 500 mét.
Đó chính là kho dự trữ vật tư khẩn cấp 137.
Xung quanh nó đầy rẫy tang thi, ít nhất cũng một nghìn con, trông từ cao xuống như một đàn kiến dày đặc.
Giọng Mục Dã trở nên nghiêm trọng: “Ở đây ít nhất năm con tang thi cao cấp trở lên, chúng sẽ ngừng triệu tập tang thi thường đến.”
“Chúng tiêu diệt hai , hy sinh hơn mười đồng đội, nhưng vẫn dọn sạch tang thi ở đây.”
“Trong kho còn nhiều vật tư lấy , nên thể thả b.o.m trực tiếp .”
“Lần nếu thể lấy hết vật tư bên trong , thì thể tận diệt đám tang thi .”
Giọng Tùy Thất cũng trở nên trầm hơn: “Nói kế hoạch hành động .”
Đoàn cẩn thận bàn bạc, cuối cùng chốt kế hoạch hành động. Mục Dã và đội diệt thi sẽ dùng túi m.á.u nhân tạo để thu hút tang thi ở vách đá, còn Tùy Thất và bốn sẽ kho thu thập vật tư.
Trước khi bắt đầu, Mục Dã dùng chiếc điện thoại nắp gập của gửi một tin nhắn.
Chẳng bao lâu , tiếng gầm rú trầm thấp của trực thăng vang lên đầu họ. Đó là một chiếc máy bay vận tải cỡ trung, một thể vận chuyển từ 20-50 tấn vật tư. Tùy Thất sẽ chuyển vật tư thu thập lên chiếc máy bay .
Mục Dã đưa cho cô một chiếc máy nhắn tin màu đen, hướng dẫn cách liên lạc với phi công. Bà còn thêm rằng, phi công sẽ phối hợp vô điều kiện với cô.
Hai đội chính thức bắt đầu hành động.
Tùy Thất và bốn bật lá chắn phòng hộ, xịt dung dịch khử mùi.
“Các cũng xịt một ít .” Tùy Thất đưa ba bình dung dịch khử mùi cho Mục Dã.
Mục Dã nhận lấy, tò mò hỏi: “Đây là gì ?”
Cô đáp: “Khử mùi .”
Mục Dã: “Khử , đừng mất mùi sầu riêng đặc trưng đấy.”
Tùy Thất: “...Có thể .”