Nói Là Đội Phế Vật, Sao Toàn Là Kẻ Ác Nhân Tàn Nhẫn Thế Này? - Chương 129: Người máy câm
Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:10:06
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nàng kho đồ cá nhân xác nhận, vật phẩm vĩnh viễn Đoạn Phong Tiên biến mất.
Người máy màu đen chính là Tả Thần.
Trận quyết đấu lôi đài vẫn đang giằng co.
Tùy Thất , Tả Thần tuyệt đối nỡ lòng g.i.ế.c c.h.ế.t thiếu niên .
Nàng bật chế độ micro công cộng, trầm giọng : “Trận đấu tạm dừng!”
Giọng trầm thấp vang dội khắp đấu trường, đám đông ồn ào náo nhiệt lập tức im lặng.
Chỉ quan chức cấp cao trong phòng khách quý mới thể dùng cách để dừng trận đấu.
Khi quan chức cấp cao lên tiếng, ai dám hó hé nửa lời.
Tùy Thất lệnh: “Trận hòa, cho họ xuống đài.”
Y quan dứt lời, nhân viên lôi đài liền nhanh chóng hành động.
Cây roi bạc trong tay máy màu đen biến mất.
Nhân viên công tác thô bạo nhét máy hư hỏng nặng cùng thiếu niên đang thoi thóp trở lồng sắt, hạ xuống lòng đất.
Tùy Thất rời khỏi phòng khách quý, với nhân viên đang chờ bên ngoài: “Dẫn gặp máy màu đen .”
Nhân viên cúi đáp “Vâng”, dẫn Tùy Thất đến chỗ thang máy.
Thang máy lên đến tầng hầm thứ hai.
Tùy Thất theo nhân viên, đến ‘phòng tiêu hủy máy hỏng’.
Nhân viên đặt thẻ công tác lên khu cảm ứng, cánh cửa kim loại màu xám đậm từ từ mở sang hai bên.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Tiếng c.h.ử.i bới ầm ĩ và tiếng kim loại va chạm vang lên rõ mồn một.
“Người máy lên sàn cấm mang vũ khí, mày dám vi phạm quy tắc thi đấu ?”
“Giấu vũ khí ở , tao phế nốt cánh tay còn của mày.”
“Một cục sắt vụn cứng đầu, mày bày đặt cao với ông mày đấy !”
“Rầm!”
Người máy màu đen đạp mạnh một cái, văng mạnh cánh cửa kim loại bên .
Cánh cửa tiếp tục mở , máy mất điểm tựa, ngã thẳng về phía .
Tùy Thất lập tức giơ tay đỡ lấy máy.
Nàng lạnh lùng ngước mắt, ba trong phòng.
Gã đàn ông vạm vỡ giữa vung vẩy chiếc cờ lê trong tay: “Mày là ai, cái gì mà ? Mắt nữa thì để tao móc giúp cho.”
Nhân viên bên cạnh Tùy Thất lập tức tiến lên quát: “Tao thấy mày chán sống , đây là Lôi Ngẩng y quan!”
Ba trong phòng nhận nhân viên là Lâm chủ quản của bộ phận quản lý.
Họ hoảng sợ, lập tức cúi đầu xin tha.
Lâm chủ quản thẳng thừng: “Các cần ở đây nữa, dọn đồ cút .”
“Chủ quản, là chúng mắt tròng, xin ngài tha cho chúng .”
Lâm chủ quản cau mày xua tay: “Nhanh cút .”
Ba kẻ vẫn còn đang lóc van xin, Tùy Thất ghé tai Tả Thần thì thầm: “Này, là Tùy tỷ của đây.”
!!!
Người máy Tả Thần kinh ngạc đến tột độ.
Mỹ nam tóc đỏ khí chất ngời ngời mắt chính là Tùy tỷ của !
Bộ phận phát thanh cơ thể máy móc của hỏng, thể phát âm thanh, chỉ thể giơ hai ngón tay cái với Tùy Thất.
Tùy Thất lợi dụng ưu thế chiều cao hiện tại, vác thẳng Tả Thần lên vai rời .
Lâm chủ quản lập tức hỏi: “Y quan, ngài định mang máy ?”
Tùy Thất đầu : “ còn báo cáo với ông ?”
Lâm chủ quản : “ ý đó, nếu ngài máy, sẽ cho đưa đến mẫu mới nhất. Người máy quá cũ , sắp hỏng đến nơi.”
“Không cần.” Tùy Thất vẫy tay , “ đường, ông cần theo.”
Lâm chủ quản chạy theo: “Để đưa ngài về phòng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-la-doi-phe-vat-sao-toan-la-ke-ac-nhan-tan-nhan-the-nay/chuong-129-nguoi-may-cam.html.]
Tùy Thất mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng.
Lâm chủ quản lập tức dừng bước: “Vậy việc .”
Tùy Thất thuận lợi trở về căn suite sang trọng.
Vừa cửa thấy bốn cái đầu nhỏ đang xổm ở huyền quan.
Từ trái sang , từ thấp đến cao, trông như cột sóng tín hiệu.
Muội Bảo, Hàn Yên, Lục Nhung, Phong Linh đồng thời ngẩng đầu Tùy Thất.
Muội Bảo Phong Linh kể Tùy tỷ bây giờ là một tóc đỏ, nhưng khi tận mắt thấy vẫn thể phản ứng kịp.
Cô bé ngơ ngác xổm đất, ngẩng đầu đàn ông trưởng thành cao lớn như khổng lồ mặt.
Tùy Thất đặt Tả Thần xuống đất, vươn tay bế Muội Bảo lên, nhẹ nhàng véo má cô bé: “Sao , chỗ nào khỏe ?”
“Không ạ, con thấy khỏe.” Muội Bảo lắc đầu .
Cô bé yên lặng Tùy Thất một lúc, từ từ đưa bàn tay nhỏ lên sờ mặt, sờ tóc nàng.
Cô bé híp mắt khúc khích khen: “Tùy tỷ, chị ngầu thật đấy.”
Tùy Thất , chấm nhẹ chóp mũi cô bé: “Là mặt , mặt vốn của chị hơn?”
“Đương nhiên là mặt vốn hơn .” Muội Bảo chút do dự .
Cô bé ôm cổ Tùy Thất: “Mặt là vì chị đang dùng, nên con mới thấy ngầu thôi.”
Tùy Thất Muội Bảo dỗ dành mà lòng nở hoa: “Khen thì vẫn là Muội Bảo nhà chúng .”
Lục Nhung gật đầu tán thành, cô dậy, máy màu đen bên cạnh hỏi: “Sao vác một máy về thế?”
Tùy Thất đặt Muội Bảo xuống đất, trả lời: “Là Thần ca của chúng đấy.”
“Thần ca?” Muội Bảo máy màu đen móp méo, cánh tay vặn vẹo.
Tả Thần giơ cánh tay trái còn nguyên vẹn lên vẫy vẫy, chào hỏi .
Muội Bảo nắm lấy ngón tay máy màu đen của : “Thần ca, ngầu lắm.”
Tả Thần nắm tay Muội Bảo lắc lắc.
Muội Bảo nghiêng đầu: “Thần ca, gì ?”
Tả Thần chỉ cổ họng lắc đầu.
Tùy Thất hiểu ý, : “Người máy câm ?”
Tả Thần giơ tay búng đùi nàng một cái.
“Ái da.” Nàng sờ sờ cẳng chân, “Em sai Thần ca, đừng búng nữa, tay máy khỏe thật đấy.”
Hàn Yên đang xổm bên Tả Thần chỉ đường dây điện lộ ở cổ tiếp: “Mô-đun tổng hợp giọng , loa ngoài cũng hỏng.”
Mọi đồng loạt về phía Hàn Yên.
Hàn Yên bắt gặp ánh mắt của , chút ngượng ngùng : “Mẹ đây là kỹ sư sửa chữa máy, học theo một chút.”
Phong Linh huých nhẹ cô: “Giỏi thật, nhân tài kỹ thuật đấy.”
Hàn Yên xua tay: “Mình chỉ sơ sơ thôi, coi là nhân tài kỹ thuật .”
“ mà, nếu phiền, thể giúp sửa chữa đơn giản một chút.”
Tùy Thất mừng còn kịp, kịp đáp lời thì thấy màn hình mặt Tả Thần tối sầm , đầu ngoẹo sang một bên, bất động.
Tùy Thất vỗ vai hai cái: “Thần ca?”
Người máy màu đen phản ứng.
“Hết pin sập nguồn .” Hàn Yên liếc mắt là nhận vấn đề, “Mẫu máy là đời cũ mười năm , pin lão hóa nghiêm trọng, thời lượng sử dụng kém.”
Tùy Thất hỏi: “Kém đến mức nào?”
Hàn Yên đáp: “Sạc một ngày rưỡi, dùng hai tiếng.”
“Hơn nữa, tốc độ lão hóa pin ngày càng nhanh, một thời gian nữa sẽ sạc điện nữa. Đến lúc đó, chỉ thể trở thành một đống sắt vụn.”
Tùy Thất: … Thần ca là một máy già yếu bệnh tật nhỉ?
Nàng mở quang não xem thanh m.á.u của Tả Thần, chỉ còn 67.
Chỉ nguy hiểm thế , đợi đến khi pin lão hóa , e là Thần ca cũng sẽ loại bỏ.