Nói Là Đội Phế Vật, Sao Toàn Là Kẻ Ác Nhân Tàn Nhẫn Thế Này? - Chương 122: Thật là hết nói nổi

Cập nhật lúc: 2025-09-29 08:09:58
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Việc khen vẫn nên để Muội Bảo .

 

Cô vẫn hợp với việc châm chọc khác hơn.

 

Lục Nhung đầu con robot tấm kính, quan sát căn phòng trắng một lượt.

 

sang Tùy Thất, nhẹ giọng hỏi: "Đây là nơi quái quỷ nào ?"

 

Tùy Thất: "Nơi ma ám."

 

Lục Nhung: "...Cô thể chuyện tử tế ?"

 

"À, xin ." Tùy Thất dùng tay trái gãi gãi chóp mũi, "Trêu các cô quen , nhất thời chuyển sang chế độ khác , cô hỏi ."

 

Lục Nhung khẽ hừ một tiếng: "Không hỏi nữa."

 

"Cô hỏi, hỏi."

 

Giọng yếu ớt của Phong Linh vang lên từ bên cạnh Lục Nhung.

 

run rẩy giơ bàn tay trái sặc sỡ của lên: "Đây là cái gu phối màu của đứa mù màu nào thế, đến mức c.h.ặ.t t.a.y ."

 

Tùy Thất và Lục Nhung tò mò sang, chỉ thấy năm ngón tay trái của cô biến thành những ngón tay máy.

 

Màu sắc mỗi ngón giống , từ trái sang lượt là: vàng đất, xanh quang, hồng Barbie, xanh da trời và cam sáng.

 

Một bàn tay khiến cả ba đồng thời im lặng.

 

Lục Nhung nín nhịn một hồi mới thốt một câu: "Cũng... dáng cyberpunk."

 

Tùy Thất thì thực tế hơn nhiều: "Sau gặp đứa nào đáng ghét, cô cứ giơ bàn tay , nó ghê tởm c.h.ế.t ."

 

Lục Nhung cúi đầu vuốt phẳng nếp nhăn ga giường: Tùy Thất là đổi tên thành Tùy Châm , hợp lắm.

 

Phong Linh: "Chị Tùy thông minh quá, em nghĩ nhỉ."

 

"Cũng chỉ thông minh một chút thôi." Tùy Thất khiêm tốn.

 

Bàn tay đang vuốt ga giường của Lục Nhung dừng : Trong phòng chỉ bình thường thôi ?

 

"Người lây nhiễm Phong Linh, bảy phút hai giây thí nghiệm cộng sinh máy móc hồi phục tỉnh táo, khuynh hướng bạo lực."

 

Con robot tận tụy bắt đầu ghi chép.

 

Phong Linh buông bàn tay sặc sỡ xuống, về phía con robot tấm kính: "Cái con nhỏ là ai ?"

 

"Trợ lý thí nghiệm của tiến sĩ Sâm." Tùy Thất giải đáp.

 

"Ồ." Phong Linh xuống gối, nhỏ giọng hỏi: "Ba chúng bây giờ đang ở trong tình cảnh gì ?"

 

Tùy Thất言 ít ý nhiều: "Người lây nhiễm nhốt thí nghiệm."

 

Phong Linh cứng họng: "Thân phận , vẻ như sẽ c.h.ế.t nhanh."

 

Tùy Thất: "Xin hãy bỏ hai chữ ‘ vẻ’ ."

 

Phong Linh im lặng gì.

 

"Người lây nhiễm?" Lục Nhung thắc mắc, "Chúng nhiễm cái gì?"

 

Tùy Thất nhớ bức ảnh đen trắng, thiếu niên gầy yếu với những đốm đen mọc đầy .

 

Cô suy đoán: "Chắc là một loại virus gây những đốm đen da."

 

Lục Nhung sờ lên chân , giọng chút hoang mang: "Hai chân của đen hết , bệnh nặng lắm ?"

 

"Chưa đến mức đó ." Tùy Thất nghiêng , "Con robot đó thí nghiệm tăng sinh đốm đen, đúng như tên gọi, những đốm đen chân cô e là còn lan rộng nữa, đợi đến khi lan lên mặt mới tính là bệnh nặng."

 

Lục Nhung kinh hãi sờ mặt : "Ý cô là, sẽ biến thành một bà mặt đen, xí c.h.ế.t ?"

 

Giọng Phong Linh đau đớn: "Vậy thì t.h.ả.m quá."

 

Cảm xúc của Lục Nhung d.a.o động quá lớn, dẫn đến dày khó chịu.

 

ôm bụng, ánh mắt vội vàng quét khắp phòng.

 

Tùy Thất chú ý đến hành động của cô , hỏi: "Cô đang tìm gì ?"

 

"Nhà vệ sinh, vệ sinh."

 

Đột ngột ?

 

Tùy Thất và Phong Linh cũng dậy giúp cô tìm, nhưng trong căn phòng trắng ngoài tường và kính thì chỉ ba chiếc giường họ đang , và hai camera ở góc tường.

 

Căn bản nơi nào trông giống nhà vệ sinh.

 

Phong Linh trực tiếp về phía con robot ngoài tấm kính, cao giọng : "Robot, chúng ị, nhà vệ sinh ở ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/noi-la-doi-phe-vat-sao-toan-la-ke-ac-nhan-tan-nhan-the-nay/chuong-122-that-la-het-noi-noi.html.]

Trợ lý robot xem bảng ghi chép điện tử trong tay, thuận miệng : "Giải quyết tại chỗ là ."

 

Phong Linh tưởng nhầm: "Ngươi gì?"

 

Con robot lặp : "Giải, quyết, tại, chỗ."

 

Phong Linh ngây , Lục Nhung hóa đá.

 

Tùy Thất híp mắt giơ ngón giữa về phía con robot.

 

Con robot thèm để ý đến cô, tự giải thích: "Mặt đất trong phòng quan sát là vật liệu thanh lọc sinh thái đặc biệt, sẽ tự động hấp thụ và sạch chất thải."

 

Tùy Thất : "Vậy ngươi tắt camera trong phòng , che cả tấm kính nữa."

 

Con robot lắc đầu: "Yêu cầu hợp lệ, hành động của vật thí nghiệm đều ghi bộ."

 

...Thật là hết nổi, đây là mạt thế ?

 

Robot thiếu văn hóa, lây nhiễm nhân quyền.

 

Tùy Thất về phía Lục Nhung: "Hay là chúng lấy ga giường che cho cô nhé?"

 

Lục Nhung hít sâu mấy : "Không cần . Kể chuyện cho , tâm trạng lên thì sẽ vệ sinh nữa."

 

"Được thôi!" Phong Linh xung phong, " đặc biệt giỏi kể chuyện , để ."

 

"Ngày xửa ngày xưa một con rùa nhỏ bệnh, nó nhờ bạn là ốc sên mua t.h.u.ố.c giúp, qua một giờ, ốc sên vẫn về."

 

"Rùa khó chịu, liền lẩm bẩm trong nhà: Cái thằng ốc sên vẫn về, tao sắp bệnh c.h.ế.t ."

 

"Lúc , ngoài cửa truyền đến giọng của ốc sên: Mày mà còn nữa, tao nữa !"

 

"Ha ha ha ha ha ha! Buồn ." Phong Linh vỗ đùi ngặt nghẽo.

 

Lục Nhung khó khăn nhếch mép: "À, ha ha."

 

Tùy Thất im lặng mặt tường: Hy vọng tình hình của Lục Nhung trở nên tồi tệ hơn.

 

Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác

"Còn nữa còn nữa, con cua ngoài dạo cẩn thận đụng con lươn..."

 

Thời gian cứ thế trôi trong những câu chuyện dứt của Phong Linh và tiếng lịch sự của Lục Nhung.

 

Bức tường trắng bên trái tấm kính mở từ bên ngoài, trợ lý robot đeo găng tay trắng bước phòng quan sát.

 

Câu chuyện của Phong Linh đột ngột im bặt, Lục Nhung rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

 

Con robot đến bên Tùy Thất, mở khoang khử trùng ở n.g.ự.c bụng .

 

Lấy tăm bông lau một ít dịch tiết vết thương ở cánh tay của Tùy Thất, lấy một chiếc kéo sắc bén, cắt lấy mô da.

 

Mũi kéo nhọn hoắt đ.â.m chọc, xoay tròn trong lớp da thịt lành hẳn.

 

Tùy Thất c.ắ.n chặt răng mới kêu lên thành tiếng.

 

Một lúc lâu con robot mới cắt một mẩu mô màu đỏ đen, cho ống nghiệm vô trùng.

 

Tùy Thất rặn từ kẽ răng một câu: "Ngươi chắc chắn là trợ lý kém cỏi nhất trướng tiến sĩ Sâm ."

 

Động tác tay con robot khựng .

 

nhạt tiếp tục: "Tiến sĩ Sâm bao giờ khen ngươi ?"

 

Trợ lý robot gì, chỉ cầm kéo đ.â.m mạnh vết thương của cô.

 

Cơn đau dữ dội như một luồng điện nổ tung, đau thấu lên não.

 

Tùy Thất hít một lạnh, ôm cánh tay đau đến co quắp, mồ hôi lạnh ngay lập tức túa trán.

 

Ra tay tàn nhẫn ?

 

Quả nhiên trúng .

 

Sự trả thù của con robot vẫn kết thúc.

 

Nó cầm ống nghiệm chứa mô vết thương lên xem, đưa kết luận: "Đốm đen vẫn còn, thí nghiệm lột đốm đen của lây nhiễm Tùy Thất thất bại, thí nghiệm tạm dừng."

 

Nó lấy một ống t.h.u.ố.c màu xanh nhạt từ khoang khử trùng: "Sắp khởi động quy trình thanh trừ lây nhiễm, tiêm t.h.u.ố.c an tử."

 

Lục Nhung và Phong Linh: !!!

 

Tùy Thất nên lời, cô giải thoát sớm như .

 

Con robot tuyệt đối là đang công báo tư thù!

 

Nói nó hai câu mà đòi cho an tử?

 

Mạng của lây nhiễm là mạng ?

 

 

Loading...