Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nổi Danh Thiên Hạ - 85

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:53:27
Lượt xem: 35

Phong Niệm Trần đã sớm đứng chờ Ôn Noãn ở cửa, vốn dĩ Viên quản gia định nhắc Ôn Noãn hai câu, nhưng thấy Phong Niêm Trần cầm kim châm, quay đầu lập tức chạy, trốn về phòng, thẳng đến khi Ôn Noãn rời đi cũng không dám xuất hiện.

Trong mật thất của thư phòng.

Phong Niệm Trần vẫn đứng bên cạnh nhìn như cũ, hứng chịu ánh mắt nóng rát của người nào đó, không ngại học hỏi kẻ dưới.

Ôn Noãn dạy rất nghiêm túc, biết gì nói hết.

Xong rồi, Phong Niệm Trần cảm thấy bản thân cần tự trải nghiệm thử cảm giác châm cứu, mới có thể nắm giữ được tinh túy, lập tức nói: "Tiểu nha đầu, cô châm vài cái lên trên người tôi, để tôi cảm nhận thử."

Phong Niệm Trần đang muốn cởi quần áo, bò lên trên giường, lúc này Nạp Lan Cẩn Niên mới vừa mặc áo quần xong, lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt khắc nghiệt lạnh lẽo như tảng băng mùa đông nhìn thẳng về phía hắn: "Lăn về phòng tự châm cho mình đi, đừng bò lên giường của ta!"

Phong Niệm Trần bị ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm đến mức cả linh hồn cũng run lên, lúc này mới nhớ tới, ở phương diện nào đó người đàn ông này có thói ở sạch nghiêm trọng!

Không được bò lên trên giường của hắn!

"Tiểu nha đầu, đi với tôi, chúng ta đi đến phòng của tôi, cô châm giúp tôi mấy cái."

Nạp Lan Cẩn Niên: "..."

Có hơi muốn g.i.ế.c người, là chuyện như thế nào?

Sắc mặt Nạp Lan Cẩn Niên đông lạnh, âm trắc nói: "Không được làm phiền cô ấy, tôi giúp huynh, tôi học được rồi!"

Phong Niệm Trần nhìn ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập lệ khí của người nào đó, giật mình một cái: "Không cần, tôi học được rồi! Ha hả, tôi đây quay về tự châm cho mình!"

Phong Niệm Trần chạy ra ngoài nhanh như chớp, sau đó dùng một chân đá văng cửa phòng Viên quản gia ra, bắt Viên quản gia lại.

Một tiếng khóc xin tha quỷ khóc sói gào vang lên!

Ôn Noãn cất kim châm xong, cáo từ: "Tôi về nhà trước, chiều mai lại đến."

"Ốc nước ngọt xào cay bán có chạy không?"

Ôn Noãn sửng sốt một chút, hình như không nghĩ đến hắn sẽ hỏi như thế, nàng gật gật đầu: "Cũng được."

"Hương vị món ăn nhà cô không tệ."

Ôn Noãn: "???"

Hôm nay người này làm sao vậy?

Nàng có chút không theo kịp mạch não của hắn!

"Ách, nếu huynh thích ăn như thế, có thể đến ăn."

"Đang có ý này."

Ôn Noãn: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/noi-danh-thien-ha/85.html.]

Nàng chỉ nói mấy lời khách khí thôi!

"Ách, hoan nghênh, hoan nghênh! Ha hả..."

"Thật không dám giấu giếm, chỗ tôi không có đầu bếp, Viên quản gia không biết nấu cơm, tôi định kết nhóm với nhà cô để ăn cơm, một tháng mười lượng bạc, không biết có tiện hay không?"

Nếu điều kiện cho phép, từ trước đến nay Nạp Lan Cẩn Niên không phải là một người sẵn lòng chịu thiệt.

Cho dù ở bất cứ phương diện nào!

Ngược lại hắn rất hưởng thụ.

Điều quan trọng nhất chính là, hắn cứ cảm thấy trên người nha đầu này có bí mật gì đó, khiến hắn không tự chủ được mà muốn tiếp cận nàng, xem thử nàng còn bản lĩnh gì.

Kết nhóm? Mười lượng bạc một tháng?

Nàng không có lý do gì để từ chối!

Dù sao ngày nào cũng phải nấu cơm, nấu thêm một phần thì cũng là nấu.

"Huynh định đến nhà tôi ăn mỗi ngày ba bữa?"

Mỗi ngày xuống núi ba lần, hắn không sợ phiền phức sao?

"Cũng không cần phải thế, bảo Đại Hôi và Tiểu Hắc cầm về là được, còn cả Viên quản gia."

"Ừ." Ôn Noãn một ngụm đồng ý, dù sao chỉ nấu thêm cơm cho một người mà thôi.

Nể tình Đại Hôi và Tiểu Hắc ngày nào cũng bắt mồi đưa đến nhà nàng, nàng cũng ngại từ chối.

Hơn nữa đồ ăn trong nhà đều dùng mây tía để nuôi lớn, có tác dụng nhất định đối với việc khôi phục tri giác cho tay hắn.

"Không cần chuẩn bị những thứ khác, cứ nấu những món mà bình thường các cô hay nấu, chuẩn bị thêm một phần là được."

Nạp Lan Cẩn Niên lấy ra một thỏi mười lượng bạc giao cho Ôn Noãn.

Ôn Noãn nhận lấy không chút khách khí: "Được, tôi đi về trước, đến lúc đó bảo Đại Hội mang cơm chiều cho huynh".

"Ừ."

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua Đại Hôi.

Giải quyết vấn đề nhân sinh xong, tâm trạng Đại Hôi rất sung sướng đi theo bên cạnh Ôn Noãn, vẫy vẫy cái đuôi lấy lòng.

Sau này ngày nào cũng được ăn cơm thật ngon!

Ôn Noãn sờ sờ đầu của nó, lập tức ngồi lên trên người con sói Đại Hôi rời đi.

Khi đi ngang qua sân nhà, Ôn Noãn nghe thấy tiếng kêu rên già nua vang lên từ bên trong, nàng lắc lắc đầu: Viên quản gia quá yếu!

Bị châm vài cái có sao đâu!

Loading...