Nổi Danh Thiên Hạ - 171
Cập nhật lúc: 2024-09-09 16:00:03
Lượt xem: 24
Lúc này Ôn Gia Thụy mới phản ứng kịp, bây giờ ông đang dịch dung!
Chúc Trấn Hiên thấy ánh mắt của hai người đều nhìn về phía Ôn Ngọc ở bên cạnh, hắn ta lập tức duỗi tay che ở trước mặt Ôn Ngọc, dáng vẻ sử giả hộ hoa, che chở Ôn Ngọc đi ra ngoài, trừng mắt nhìn hai người một cái, lo sợ bọn họ đụng vào Ôn Ngọc.
Ôn Ngọc cũng nhìn thoáng qua hai người họ, nhỏ giọng nói: "Trấn Hiên ca, huynh có hay cảm thấy người này có chút cảm giác giống tứ thúc của muội không."
Cơ thể Ôn Gia Thụy trở nên cứng đờ, Ôn Noãn lại như không có việc gì mà đi phía trước.
Chúc Trấn Hiên nhìn thoáng qua hai người Ôn Noãn: "Không giống, bọn họ có thể mặc quần áo tốt như vậy sao?"
Nhạc phụ cũ của hắn ta không chỉ mặc quần áo đã giặc đến trắng bệch, còn cả người đều là mụn vá, không có chỗ nào lành lặn.
Quần áo của hai người này vừa nhìn đã biết là không rẻ, ít nhất cũng phải hai lượng bạc, người sa cơ thất thế kia làm sao có thể mua nổi?
Chỉ cần nghĩ đến Ôn Noãn và gương mặt thẹo của Ôn Gia Thụy là Chúc Trấn Hiên lại cảm thấy ghê tởm, đều là bọn họ hại hắn ta mất mặt.
Ôn Ngọc cười khẩy: "Cũng đúng, trên mặt tứ thúc của muội có vết sẹo, vẻ mặt hung ác, trông rất đáng sợ. Trấn Hiên ca, huynh cảm thấy bức tranh này của muội có tiến bộ không? Người nọ sẽ nhìn trúng chứ?"
"Ngọc Nhi, muội vẽ tranh đẹp như vậy, chắc chắn có thể được Từ tiên sinh khen ngợi." May mắn lúc trước hắn ta từ hôn với ôn thần kia, nếu không thì sao có tư cách đứng cùng một chỗ với Ôn Ngọc ưu tú như vậy chứ.
Ôn Ngọc nghe được lời này thì cười khẽ: "Huynh xác định hôm nay Từ tiên sinh sẽ đến nhà đấu giá chứ?"
Ôn Ngọc muốn bái Từ đại sư làm sư phụ, nhưng mà không có cửa để vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/noi-danh-thien-ha/171.html.]
Từ đại sư là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới thi họa, tranh chữ của ông ấy đến cả Thái Hậu và Hoàng Thượng cũng đền khen ngợi hết lời.
Bức tranh của ông giá trị ngàn vàng, được người khác tranh đoạt cất chứa.
5 năm trước, ông ấy tung ra tin đồn muốn nhận một đồ đệ vẽ tranh có hồn, nhưng tiếc là nhiều năm qua vẫn không có nhận được một ai.
Từ đại sư là bạn thân nhiều năm của Lâm thái phó, bởi vì Lâm thái phó làm sơn trưởng ở thư viện Lộc Sơn, nghe nói thư viện Lộc Sơn xuất hiện rất nhiều nhân tài, vì vậy ông cũng tìm tới đây, ở trong thư viện nguyên một năm.
Việc này có rất ít người biết, nhưng mà năm nay Quách phu tử thi vào làm tiên sinh của thư viện Lộc Sơn, trong lúc vô tình đã biết được chuyện này. Ca ca của nàng ta chính là đệ tử đắc ý của Quách phu tử, còn là con rể tương lại, cho nên nàng ta mới biết tin này.
Chỉ là Từ đại sư vẫn luôn ru rú trong nhà, nàng ta nhiều lần thông qua Quách phu tử gửi rất nhiều thiệp xin được thăm hỏi, nhưng đều bị từ chối, nàng ta chỉ có thể đưa ra hạ sách này.
"Xác định, ngày đó huynh ở trong thư viện, trong lúc vô tình nghe được." Cho nên hôm nay hắn ta và Ôn Ngọc mới cùng nhau đến nhà đấu giá bán đấu giá tranh vẽ, mục đích là muốn làm Từ đại sư chú ý.
Chúc Trấn Hiên là học sinh của thư viện Lộc Sơn, cho nên Ôn Ngọc mới nhìn hắn ta với ánh mắt khác.
Bởi vì Chúc Trấn Hiên là học sinh của thư viện Lộc Sơn, người duy nhất của trấn trên thi đậu, cho nên hắn ta luôn tự cho mình rất cao, đương nhiên là chướng mắt người như Ôn Noãn.
Ôn Ngọc nghe được lời này thì an tâm: "Vậy đi vào nhanh lên, nhìn xem Từ đại sư ngồi ở vị trí nào."
Một người trẻ tuổi trong nhà đấu giá nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, nói: "Thì ra cô nương kia là muốn bái Từ đại sư làm sư phụ, tranh vẽ của nàng ta rất đẹp, rất có hồn, nếu Từ đại sư thật sự đến buổi đấu giá thì chắc chắn có thể lọt vào mắt của Từ đại sư."
Một ông lão ăn mặc quần áo nho sĩ ở bên cạnh hắn ta cũng hiếm khi đáp lời một câu: "Đúng là vẽ không tệ."
Từ đại sư là khách quen của nhà đấu giá bọn họ, mỗi lần nhà đấu giá nhận được bức vẽ đẹp cũng đều thông báo cho Từ đại sư đến xem, nhưng mà việc này ngoài người trong nhà đấu giá biết ra, những người khác đều không biết.