Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nổi Danh Thiên Hạ - 103

Cập nhật lúc: 2024-09-07 10:58:27
Lượt xem: 28

Lúc này phía sau truyền đến giọng nói của Nạp Lan Cẩn Niên, ba người nhịn không được mà quay đầu lại, chỉ thấy: Bóng người màu xám bạc sử dụng khinh công, nhảy lên giữa không trung bắt một cô gái xuống dưới.

Giọng điệu khiển trách nói nàng một câu.

Nhưng ba người đều nghe ra, giọng điệu khiển trách lại ẩn chứa sự lo lắng, chưa từng nghe thấy điều tương tự ở chỗ Nạp Lan Cẩn Niên.

Từ trước đến nay Cẩn Vương vẫn luôn có tính cách bạc bẽo, có bao giờ lo lắng cho ai?

Không biết nữ hài kia nói cái gì, hắn lại nhảy người lên, hái xuống một chuỗi quả hồng cho nàng.

Không chỉ như vậy, hai người còn cùng nhau ăn một quả hồng.

Một người dáng người cao gầy, mặc gấm vóc lụa là, một người xinh xắn lanh lợi, áo vải thô, nhưng hình ảnh kia thế mà lại khiến người ta cảm thấy hài hòa tốt đẹp đến kỳ lạ.

Quách Minh Diễm lại bị kích thích thật sâu! Con tiện tì kia thế mà lại mặt dày vô sỉ như vậy, chủ động đút Cẩn Vương ăn quả hồng!

Cử chỉ thân mật như vậy, sao nàng ta có thể không biết xấu hổ mà làm như vậy? Không biết xấu hổ!

Quách Minh Diễm sinh ra một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có, từ trước đến nay trực giác của nàng ta đều rất chuẩn!

Nàng ta nhìn thoáng qua Viên quản gia cũng đang sửng sốt, không nhịn được mà nói một câu: "Xem ra Thập Thất gia bị nàng ta mê hoặc đến không phân rõ đông nam tây bắc rồi".

Viên quản gia: "..."

Viên quản gia lo lắng sốt ruột tiễn ba người bọn họ đi.

Trở lại thư phòng, hai người đã vào mật thất châm cứu, ông ấy canh giữ ở bên ngoài, hận không thể đi vào nhìn chằm chằm.

Chỉ là ông ấy không dám quấy rầy, chỉ có thể nôn nóng bất an ở bên ngoài chờ đợi.

Trong mật thất.

Nạp Lan Cẩn Niên lúc này đang từ từ nhắm hai mắt lại, nửa thân trên trần trụi dựa trên tháp.

Ôn Noãn theo thường lệ châm cứu cho Nạp Lan Cẩn Niên, lần này do không có Phong Niệm Trần ở đây nên nàng đã dùng một đám mây tía xuyên qua kim châm truyền vào trong thân thể của Nạp Lan Cẩn Niên.

Nạp Lan Cẩn Niên là người luyện võ, nên nhận thức rất nhạy bén, hắn lập tức cảm giác được một luồng nước ấm xuyên qua kim châm truyền vào thân thể hắn, hắn vừa định mở mắt nhưng nghĩ đến điều gì nên chỉ khẽ động mí mắt, không hề mở ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/noi-danh-thien-ha/103.html.]

Nhanh chóng dòng nước ấm kia liền xuyên qua tứ chi của hắn cuối cùng đọng lại ở tay phải của hắn.

Những nơi dòng nước ấm đi qua, hắn cảm giác thân thể của mình thoải mái hơn bao giờ hết.

Rất nhanh hơi ấm đã biến mất, Ôn Noãn thu kim châm về: "Được rồi."

Nạp Lan Cẩn Niên nhanh chóng mặc quần áo vào.

"Hôm nay huynh cảm thấy thế nào? Huynh xem tay phải của mình lúc này có cảm giác chút nào không?"

"Có chút nóng, nhưng tê dại thì không có." Nạp Lan Cẩn Niên thử chuyển động tay phải, hắn phát hiện năm ngón tay đã có thể cử động.

Ôn Noãn cũng nhìn thấy, nàng mỉm cười: "Rất tốt, tôi tin chưa đầy một tháng huynh đã có thể hoạt động lại bình thường. Nhưng tay của huynh vẫn chưa có sức nhiều, cần phải để từ từ hồi phục."

Nạp Lan Cẩn Niên gật đầu: "Ngày mai tôi có việc, bữa sáng cùng bữa trưa cô không cần chuẩn bị, nếu Đại Hôi không đi đón cô thì buổi chiều cũng không cần đến núi châm cứu."

"Được."

Đúng lúc ngày mai nàng cũng phải đi lên huyện để bán ngọc bích nguyên thạch rồi đón đại tỷ về nhà, hiện tại đã có bạc, chuyện này không thể chờ được nữa, cũng không biết Ôn Nhu ở nhà của Tiền tú tài như thế nào.

Cho dù có bỏ bao nhiêu bạc, thì nàng cũng phải đưa đại tỷ về nhà.

"Để tôi cho Đại Hôi đưa cô về."

Ôn Noãn gật đầu.

Hai người đi ra khỏi mật thất, Viên quản gia lén liếc mắt nhìn hai người cũng không thấy có gì đặc biệt.

Nạp Lan Cẩn Niên liếc mắt lạnh lùng nhìn ông ấy một cái, không nói gì.

Viên quản gia sợ hãi trong lòng.

Đại Hôi vừa thấy Ôn Noãn đi ra nó lập tức đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Noãn, còn lắc lắc đuôi với Ôn Noãn.

Ôn Noãn sờ đầu con sói lớn, sau đó ngồi lên, nàng vẫy tay với Nạp Lan Cẩn Niên: "Tôi đi đây."

"Ừm."

Còn chưa nói xong Đại Hôi đã chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Loading...