NÓC NHÀ NÀO TA CŨNG THÁO DỞ ĐƯỢC THÔI !!!! - Chương 571
Cập nhật lúc: 2025-02-24 14:17:52
Lượt xem: 5
Với thời gian này, nó có thể chơi thêm hai ván mạt chược!
Thoải mái bắt cá không tốt sao, tại sao lại phải kiếm thêm việc cho mình chứ?
"Nói như vậy, cậu định khi tôi tiết lộ vỏ bọc rồi mới tới tìm tôi tính toán sao?"
Hạ Trừng Trừng hỏi.
"Ừ!"
Hệ thống chính đồng ý:
"Dù sao cô cũng là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ của phó bản này, cho nên tôi cho cô ưu đãi này.
Tôi đã viết xong đơn, chỉ cần chờ cô tiết lộ vỏ bọc là được!"
Hệ thống chính làm việc nhanh chóng.
Cố Diệp Phi
Trời đất là lớn nhất! Nó đã hẹn chơi mạt chược với hệ thống chính bên cạnh nửa tiếng sau, hiện tại đã chậm mười phút rồi!
"Được rồi, đã xong!"
Hệ thống chính rất hài lòng:
"Bây giờ chờ cô tung hoành! Khi nào cô định tung tin? Tôi cảm thấy lễ trao giải hôm nay rất tốt!"
Hạ Trừng Trừng nghe thấy hệ thống chính nói vội vàng, hỏi:
"Có phải cậu có việc gấp không?"
Hệ thống chính ngượng ngùng:
"Hì hì, tôi hẹn bạn cũ chơi mạt chược ~"
Hạ Trừng Trừng: "Để người khác chờ lâu không tốt lắm?"
Hệ thống chính: "Đúng vậy, nhưng giám sát người xuyên sách là nhiệm vụ chính của tôi!"
Hạ Trừng Trừng:
"Bạn cũ của cậu nhất định sẽ rất khó chịu, để người ta chờ lâu như vậy, thật là không lễ phép!"
Hệ thống chính: "Ơ, chúng ta là bạn thân rất nhiều năm, cậu ấy sẽ không nghĩ như vậy..."
Hạ Trừng Trừng: "Thì ra cậu ấy đã nhịn cậu nhiều năm như vậy!"
Hệ thống chính: "Tôi chỉ thỉnh thoảng mới như vậy..."
Hạ Trừng Trừng:
"Quả nhiên không chỉ một lần, sao cậu ấy lại có một người bạn như cậu? Thật đáng thương!"
Hệ thống chính: "... Tôi thật sự chỉ thỉnh thoảng..."
Hạ Trừng Trừng:
"Bây giờ cậu ấy chắc đang bơ vơ bên cạnh bàn mạt chược, chịu đựng cái lạnh thấu xương của mùa đông, kiên trì chờ cậu, không biết vì sao cậu vẫn chưa tới."
Hệ thống chính: "..."
Hạ Trừng Trừng: "Cậu ấy chắc đã đợi rất lâu, từ sáng đến tối, nhiệt huyết dần mất đi, càng ngày càng thất vọng về cậu..."
Hệ thống chính: "..."
Hạ Trừng Trừng:
"Gió lạnh lùa vào người cậu ấy, lạnh thấu xương.
Cậu ấy nhìn thấy một bóng người, vui vẻ ngẩng đầu lại phát hiện không phải cậu, cậu ấy cảm thấy trái tim mình càng ngày càng lạnh..."
Hệ thống chính: "... Đừng nói nữa!"
Hệ thống chính chỉ cảm thấy khuôn mặt già đỏ bừng.
Đừng mắng, đừng mắng nữa. Hu hu cậu biết mình đến muộn là sai, cậu biết đây đều là lỗi của cậu!
Vừa nghĩ đến bạn cũ đáng thương chờ mình ở trong gió sương…
Trái tim máy móc của hệ thống chính trở nên đau đớn!
Đây là cảm giác đau lòng!
Hu hu hu! Thật khó chịu! Thật đau lòng!
Hệ thống chính lau hai giọt nước mắt cay đắng, nói với hệ thống:
"Đây là nhiệm vụ của cậu, tôi sẽ không nhúng tay vào.
Khi nào người xuyên sách tiết lộ vỏ bọc, cậu đến tìm tôi giải quyết."
Hệ thống ngồi ngoan ngoãn, liên tục gật đầu:
"Đến lúc đó tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết!"
Sau khi sắp xếp xong, hệ thống chính vội vàng rời khỏi thế giới tiểu thuyết, đi tìm bạn cũ của cậu chơi mạt chược ~
Nhưng vừa mới rời khỏi giới tiểu thuyết hai bước, hệ thống chính đột nhiên nghĩ tới cái gì đó.
Không đúng, cậu là hệ thống chính, ông bạn già của cậu cũng là hệ thống chính.
Hai bên đều là sinh mệnh kỹ thuật số, làm sao có thể cảm thấy đau? Làm sao cậu ấy có thể cảm thấy gió lạnh thấu xương?
Hệ thống chính nhìn chằm chằm vào lớp băng tan ra lộ ra màu xanh của cây cối ở thế giới tiểu thuyết, suy nghĩ.
Nhưng nghĩ một phút, cậu cũng không phát hiện trong đó có gì sai.
Quên đi, cậu vẫn nên đi chơi mạt chược với bạn già! Đi thôi!
Sau khi hệ thống chính mở ra, lễ trao giải Bồ Câu Vàng vẫn tối đen, đưa tay không thấy năm ngón tay.
Đột nhiên, Hạ Trừng Trừng cảm giác được, thời gian bên cạnh mình bắt đầu tiếp tục, năm giác quan cũng dần trở lại.
Trái tim vẫn lơ lửng, cuối cùng đã được đặt xuống.
"Ký chủ, vậy khi nào cô định tiết lộ chuyện cô là máy nghiền dối trá?" Hệ thống hỏi.
Chương 572. Hoàn chính văn (Chuẩn bị phiên ngoại)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/noc-nha-nao-ta-cung-thao-do-duoc-thoi/chuong-571.html.]
Đây chính là nhiệm vụ cuối cùng của nó ở thế giới này, cũng là dưa lớn nhất ở thế giới này! Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, nó có thể báo cáo với hệ thống chính!
"À..." Hạ Trừng Trừng như đang suy nghĩ:
"Tôi đâu có nói khi nào tôi muốn tiết lộ chuyện này?"
Hệ thống: ???
"Không phải cô đồng ý với hệ thống chính..."
Hạ Trừng Trừng cười:
"Tôi chỉ nói cho cậu ấy biết, nếu tôi chủ động tiết lộ tôi là máy nghiền dối trá, có thể giảm bớt khối lượng công việc cho cậu ấy, tôi không nói tôi muốn làm như vậy!"
Hệ thống: ???
Không, có thể làm như vậy được sao?
"Không thể sao?"
Hạ Trừng Trừng chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội:
"Hệ thống chính của cậu không có quy định khi nào tôi phải tiết lộ! Như vậy..."
Hạ Trừng Trừng vui vẻ cảm nhận thế giới này:
"Chỉ cần chờ khi nào tôi thoải mái rồi nói sau ~"
Hệ thống: "..."
Tốt lắm, ký chủ của nó quả nhiên không chỉ lừa nó, mà ngay cả cấp trên của nó cũng lừa!
Nếu hệ thống chính biết sự thật....
Hệ thống sợ hãi, hiện tại nó và ký chủ ở trên một con thuyền, ký chủ là người đảm bảo KPI cho nó, để nó có đủ vốn cưới vợ...
Nó và ký chủ như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng! Nó không thể phản bội ký chủ!
Chỉ là...
Hạ Trừng Trừng nhìn xung quanh vẫn tối đen, trong lòng bất an.
Hệ thống chính rõ ràng đã rời đi, cô nên trở về cuộc sống bình thường, tại sao xung quanh vẫn tối đen?
Không phải hệ thống chính thích chơi mạt chược kia, cảm thấy có gì đó không đúng, nên trở về đúng lúc nghe thấy cô và Thống Tử nói chuyện chứ?
Hạ Trừng Trừng vuốt cằm suy nghĩ, cảm thấy hệ thống chính không được thông minh cho lắm, không thể nghĩ đến mức này?
Đúng lúc này, hội trường trao giải sáng lên, ánh sáng chiếu lên người Hạ Trừng Trừng.
Chiếc váy màu xanh đính vô số viên kim cương tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng. Khuôn mặt của Hạ Trừng Trừng được bao phủ trong ánh sáng, trông mơ hồ và xinh đẹp.
Hạ Trừng Trừng quay đầu nhìn, thấy Tạ Tri Hành từ trong một chùm ánh sáng khác, chậm rãi đi ra.
Anh mặc một bộ vest màu trắng bảnh bao, đeo cà vạt màu xanh đậm, rất hợp với chiếc váy cao cấp màu xanh của Hạ Trừng Trừng.
Kính gọng vàng đã tháo ra, lộ ra ánh mắt sâu thẳm, từ lông mày đến sống mũi trông xa như núi không thể đến gần.
Nhưng đôi mắt đen lại lộ ra vẻ trầm lặng, đẹp trai như thần Hy Lạp cổ đại.
Đôi chân dài của anh bước đi về phía Hạ Trừng Trừng.
Rõ ràng còn cách vài mét, nhưng Hạ Trừng Trừng lại biết được anh muốn làm cái gì, tim đập nhanh như trống, hai má cũng đỏ bừng.
Trong ánh mắt khẩn trương của tất cả khách mời, Tạ Tri Hành đi đến trước mặt Hạ Trừng Trừng, quỳ một gối xuống.
Anh mở hộp nhẫn vẫn nắm chặt trong tay ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương màu xanh rất lớn.
"Trừng Trừng."
Giọng nói Tạ Tri Hành trầm thấp lại thu hút, nhưng bởi vì khẩn trương nên hơi run:
"Chúng ta kết hôn đi!"
Tất cả khách mời ở hội trường như đã được Tạ Tri Hành thông báo, họ không cảm thấy ngạc nhiên. Ngược lại, mấy vị khách do Kim Nhất Phàm và Hầu Bác Siêu dẫn đầu, còn vẫy cờ hò hét:
"Kết hôn! Kết hôn!"
Cho đến giờ phút này, Hạ Trừng Trừng mới hiểu được, vì sao hôm nay Hầu Bác Siêu lại ngồi nghiêm túc như vậy.
Bởi vì điều anh ấy thực sự lo lắng không phải là "Tiên Quyết" có quá nhiều đề cử, mà là lời cầu hôn này vào cuối lễ trao giải. Các vị khách xung quanh cũng giúp đỡ hò hét:
"Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Lục Yên Nhiên khoanh tay, ánh mắt cao ngạo:
"Cho nên đàn ông đều là lợn. Nhưng Tạ Tri Hành có vẻ khá tốt, anh miễn cưỡng vượt qua cửa ải của tôi!"
Mạnh Như Yên gật đầu: "Chỉ cần Tạ Tri Hành được, bên tôi cũng thấy được!"
Tống Ngữ Ngưng: "Giám đốc Tạ nhanh đến với Hạ lão sư đi! Mang cô ấy đi!"
Bên kia, bộ ba bảo vệ tình yêu giơ cao biển đèn led CP Tạ Hạ.
Hạ Luật Luật: "Chị và anh rể phải thật hạnh phúc!"
Lâm Tịch Thiến: "Giám đốc Hạ và giám đốc Tạ phải luôn hạnh phúc!"
Kim Nhất Phàm: "Anh họ và chị dâu phải hạnh phúc!"
Lễ trao giải vốn tối đen, giờ phút này lại được vô số đèn led chiếu sáng.
Không phải là bóng tối sự trở lại của hệ thống chính, đó là khúc dạo đầu của lời cầu hôn.
Hạ Trừng Trừng nhìn Tạ Tri Hành vẫn đang quỳ, cuối cùng mới thả lỏng, hốc mắt hơi ướt, gật đầu.
"Em đồng ý."
Ngay lập tức, khách mời vỗ tay như sấm, pháo hoa Hầu Bác Siêu đã chuẩn bị được b.ắ.n ra, vui mừng và sung sướng tràn ngập khắp hội trường lễ trao giải.
Hốc mắt Tạ Tri Hành đỏ lên, ôm chặt Hạ Trừng Trừng.
Xung quanh là tiếng hoan hô của các vị khách quý, Tạ Tri Hành hôn lên đôi môi của Hạ Trừng Trừng, giữa môi và răng là hơi thở nồng đậm của nhau, quấn quýt không rời.
"Trong Từng, cảm ơn em."
Hạ Trừng Trừng mơ hồ nghe thấy.
"Sẵn sàng ở lại vì anh."