Những Ngày Chúng Ta Giấu Trái Tim - Chương 8 - Khoảng Trống Giữa Hai Mùa

Cập nhật lúc: 2025-11-05 14:07:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LQDldxyH5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mưa rơi ngớt từ sáng. Những hạt nước nặng nề bám khung cửa kính, tan thành những vệt dài như ai đó đang cố gắng lau một bức tranh mờ màu. Trong góc quán nhỏ, Tần Dịch lặng lẽ, hai tay đan , ngón cái khẽ cọ mu bàn tay – một thói quen cũ, chỉ xuất hiện khi căng thẳng.

Cửa mở, tiếng chuông leng keng vang lên. Lâm Ngạn bước . Cậu vẫn – dáng mảnh khảnh, áo khoác sẫm màu, vài giọt nước mưa còn đọng tóc. Giây phút , thời gian như ngưng . Cả quán chìm trong nước mờ, chỉ còn ánh mắt hai chạm , xa lạ quen thuộc đến nhói lòng.

“Lâu gặp.”

Giọng Lâm Ngạn vẫn nhẹ, nhưng thêm thứ gì đó khác – lạnh hơn, trưởng thành hơn, và xa cách hơn.

Tần Dịch mỉm , một nụ gượng:

“Ừ… Cũng gần hai năm .”

Khoảng trống giữa họ dài như hai mùa đông gộp . Tần Dịch thêm điều gì đó, nhưng cổ họng khô khốc. Thay đó, chỉ lặng lẽ ly cà phê bốc khói bàn. Hương cà phê đắng hòa với mùi mưa ngoài , tạo nên thứ hương vị nửa ấm, nửa tàn.

“Dạo vẫn chứ?”

“Ổn.”

Một chữ, dứt khoát, cảm xúc. chính sự ngắn gọn khiến tim Tần Dịch thắt .

Cậu khẽ gật, mỉm như thể . lòng n.g.ự.c rỗng toác. Hai năm qua, bao nhiêu đêm tự hỏi – nếu ngày đó kiên định hơn, họ đến mức ?

“Bên ngoài, vẫn mưa.” Tần Dịch cất lời, như xoa dịu khí.

Lâm Ngạn ngoài, đôi mắt trầm . “Mưa thì vẫn thôi. Chỉ là trong mưa còn giống nữa.”

Một lặng phủ xuống. Trong lặng , những điều , những ký ức kìm nén, tất cả dồn lên như cơn sóng ngầm đáy nước.

Tần Dịch định đưa tay chạm cổ tay Lâm Ngạn, nhưng bàn tay dừng giữa trung. Cậu sợ – sợ chỉ cần chạm , sẽ tan như làn khói.

“Cậu bao giờ… nghĩ ?” – giọng khàn .

Lâm Ngạn , ánh sâu thẳm như đáy hồ mùa đông. “Nghĩ ? Có. chỉ để nhớ rằng, những thứ thể cứu vãn.”

Mưa bên ngoài nặng hạt hơn. Tiếng mưa như tiếng kim rơi kính, đều đặn và lạnh.

Tần Dịch đáy ly cà phê nguội. Hơi khói biến mất, chỉ còn cái vị đắng chát khô khốc nơi đầu lưỡi. Cậu mỉm , nhỏ thôi, nhưng đủ khiến mắt cay.

“Ngày đó… tớ cứ nghĩ chỉ cần thương là đủ.”

“Không .” – Lâm Ngạn ngắt lời, giọng vẫn đều – “Thương bao giờ là đủ để thắng cả thế giới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-8-khoang-trong-giua-hai-mua.html.]

Tần Dịch ngẩng lên. Đôi mắt run run, ánh sáng trong đó như sắp tắt. “Cậu hận tớ ?”

Lâm Ngạn im lặng thật lâu. Bên ngoài, tia sét lóe lên, rọi ánh sáng mờ lên gương mặt – một nửa sáng, một nửa tối. “Tớ hận. tớ sợ… Sợ nếu còn ở bên , chúng sẽ tiếp tục đau thêm.”

Tần Dịch bật khẽ. Tiếng nhỏ, nhưng đầy nghẹn ngào.

“Thế mà tớ vẫn đau thêm một chút nữa. Chỉ cần ở đây.”

Lâm Ngạn trả lời. Cậu chỉ siết chặt tách cà phê trong tay, đến mức khớp ngón tay trắng bệch.

Bên ngoài, gió quất mạnh khung cửa. Một vài giọt nước văng lên tấm kính, vỡ thành hình tròn méo mó. Mưa và nước mắt – đều phân biệt .

“Tần Dịch,” – cuối cùng, Lâm Ngạn cất giọng – “Cậu vẫn luôn tin điều , đúng ?”

Tần Dịch gật. “Vì nếu tin, tớ chẳng bấu víu gì nữa.”

đôi khi… tin điều là điều khiến tổn thương nhất.”

Câu đó, như một lưỡi d.a.o bọc nhung. Đâm tim, máu, chỉ lạnh thấm dần.

Khoảnh khắc , Tần Dịch – họ thật sự xa . Không thứ ba, lầm cụ thể nào, mà vì thời gian họ biến dạng, đến mức chẳng thể nhận hình bóng ban đầu nữa.

Cậu dậy. “Tớ đây.”

Lâm Ngạn vẫn im, ánh mắt hướng ngoài mưa. “Ừ. Giữ ấm nhé.”

Một lời dặn đơn giản, mà như lời tiễn biệt.

Tần Dịch bước khỏi quán. Mưa quất vai áo, lạnh thấu. Cậu che dù. Đôi giày ướt sũng, nước len qua cổ áo, nhưng tỉnh khỏi cơn mộng. Mỗi bước chân nặng như dẫm lên ký ức.

Đằng lớp kính, Lâm Ngạn vẫn theo. Mắt mờ nước, nhưng vẫn thấy bóng lưng – nhỏ dần, nhạt dần, biến mất giữa biển .

Cậu đưa tay lên ngực, chạm nơi trái tim vẫn còn đập, nhưng chẳng còn ấm.

“Tạm biệt, Tần Dịch.” – Lời thì thầm hòa tiếng mưa, tan mất giữa thành phố xám xịt.

Và thế là hết một mùa.

Một mùa mà cả hai đều cố giữ, nhưng cuối cùng chỉ còn trống – trống giữa hai mùa, nơi trái tim từng chạm , giờ chỉ còn âm vang.

Từ đó, Tần Dịch còn ghé quán cà phê .

mỗi khi mưa, Lâm Ngạn vẫn ngẩng lên, về phía khung cửa sổ nơi họ từng — nơi ánh sáng buồn vẫn rọi xuống chiếc ghế trống, như một ký ức chịu tàn.

Loading...