Một tuần buổi gọi tên , Tần Dịch trở trường.
Phòng học 12-6 dường như mất thứ gì đó — rõ là thở, một mảnh lặng từng len lỏi giữa tiếng phấn trắng.
Bên cạnh cửa sổ, chiếc ghế trống ai đó lau sạch mỗi sáng, như thể thể bất cứ lúc nào.
Và lau... luôn là Lâm Ngạn.
Cậu đến sớm hơn thường lệ. Mỗi sáng, đều đặt lên bàn một hộp sữa, vẫn là loại Tần Dịch từng từ chối.
Không ai hỏi.
Không ai dọn .
Chỉ ánh nắng sớm chiếu qua tấm kính, rọi lên hai chiếc bàn song song — một chủ, một trống rỗng.
“Cậu sẽ biến mất... Thế mà giờ, tớ vẫn đang chuyện với một .”
Buổi chiều, sân trường Nam Hoa lác đác vài học sinh ở .
Lâm Ngạn dãy nhà cũ — nơi họ từng bóng cây long não.
Cơn gió cuối thu lạnh hơn, mang theo mùi đất khô. Cậu xuống chỗ cũ, ngẩng tán lá xám bạc đầu.
“Có vẫn ở đó gần đây , Tần Dịch?”
Không tiếng đáp.
Chỉ một chiếc lá vàng rơi xuống vai áo — nhẹ mà nặng.
Ở một góc khác của thành phố, Tần Dịch trong căn phòng trọ cũ.
Trên bàn là tờ giấy mời phụ — dòng chữ đỏ nhòe nước: “Trao đổi về hành vi của học sinh.”
Cậu trường kể từ ngày hôm đó.
Không vì đuổi.
Mà vì chính chọn cách biến mất.
“Cậu thể tiếp tục ở Nam Hoa.”
“Chúng đủ tiền để giải quyết thêm rắc rối nữa.”
“Mẹ xin , Dịch ...”
Giọng nghẹn trong điện thoại.
Âm thanh , vốn quen, nhưng mỗi vẫn như một lưỡi d.a.o cũ cứa vết thương cũ.
Tần Dịch im lặng lâu.
Cậu “Không ”, nhưng cổ họng nghẹn , chỉ tiếng thở mệt nhọc.
Trên bàn, quyển sổ nhỏ mở sẵn:
“Mình từng nghĩ, chỉ cần cố gắng, thứ sẽ đổi khác.
hóa , những sinh ở phía ngoài ánh sáng.”
Cậu gập sổ .
Trong khoảnh khắc đó, ký ức ùa về: nụ của Lâm Ngạn, tiếng “Đừng biến mất”.
Thứ ánh sáng ngọt ngào vẫn còn đây — nhưng đủ để xua hết bóng tối.
Vì chính Tần Dịch mới là chọn bước lùi nó.
Buổi chiều thứ sáu, trời Thượng Hải đổ mưa.
Tiếng mưa rơi mái ngói, như đầu họ gặp.
Lâm Ngạn trong lớp, tay nắm chặt cây bút đến trắng cả khớp.
Cậu tin: Tần Dịch chuyển trường.
Không lời chào, một tin nhắn, cả một tạm biệt.
Cậu chỉ , thứ kết thúc trong im lặng — thứ im lặng đau hơn tiếng .
Tối hôm , về nhà, mở sổ, :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-ngay-chung-ta-giau-trai-tim/chuong-7-vet-nut-cua-yen-lang.html.]
“Cậu từng nếu mai còn nắng, chúng sẽ gặp .
Giờ trời vẫn nắng... mà thì còn ở đây.”
Cậu khẽ bật , nhưng giọng run.
“Ngốc thật... Sao tớ vẫn đợi như thể ngày mai phép màu.”
Trong căn trọ cũ, Tần Dịch gấp quần áo.
Một tấm ảnh rơi từ quyển sổ:
Là cảnh hai cùng ô, ánh sáng phản chiếu lên đôi mắt Lâm Ngạn.
Một khung hình ngẫu nhiên, nhưng đến nghẹn.
Cậu vuốt nhẹ tấm ảnh, miệng khẽ :
“Ngạn... nếu tớ là ai... chắc sẽ còn mỉm như .”
Gió luồn qua khe cửa, mang theo lạnh.
Cậu dậy, khoác balo lên vai.
Ánh đèn hành lang nhấp nháy — mỗi bật tắt là một nhịp tim lỡ mất.
Cậu , .
bàn, vẫn còn quyển sổ tay, trang cuối cùng mở sẵn:
“Nếu thể, tớ ở — chỉ để cùng thêm một mùa nắng.
nắng thuộc về tớ.”
Ba ngày , lớp 12-6 tin:
Một học sinh từng học ở Tam Trung t.a.i n.ạ.n giao thông nhẹ — đang viện gần khu phía nam.
Tên đó... là Tần Dịch.
Khi tin, Lâm Ngạn gì.
Cậu chỉ lặng lẽ dậy, mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, và đầu tiên trong đời, chạy khỏi lớp học.
Chạy như thể chỉ cần chậm một giây thôi, sẽ tan cơn mưa.
Trên đường, xe cộ lướt qua, nước b.ắ.n tung tóe.
Cậu chạy gọi tên đó — tên mà bao giờ dám gọi lớn.
“Tần Dịch!!”
Giọng lạc , hòa trong tiếng mưa.
Không ai đáp, chỉ nước trắng xóa như xóa mờ thứ đời.
Đêm đó, tại bệnh viện, một căn phòng nhỏ sáng đèn.
Trên giường, Tần Dịch mở mắt.
Ánh sáng trắng chói rọi xuống, nhòe khuôn mặt của bên.
Là Lâm Ngạn — ướt đẫm, thở gấp, đôi mắt đỏ.
Cậu gì, chỉ đó, nắm tay thật chặt.
“Tớ bảo... đừng biến mất nữa mà.”
Tần Dịch khẽ mỉm , nhưng giọng yếu:
“Xin ... Tớ giỏi giữ lời.”
Lâm Ngạn lắc đầu, nước mắt rơi xuống tay :
“Vậy , để tớ giữ hộ .”
Cả căn phòng im ắng, chỉ tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ — đều, buồn, nhưng vẫn còn âm vang.
“Giữa ánh sáng và bóng tối, chúng cố gắng nắm tay .
Chỉ là... những vết nứt, thể hàn bằng yêu thương.”