Những Năm Tháng Tươi Đẹp Ở Thập Niên - Chương 417: Không hợp tác

Cập nhật lúc: 2025-12-18 12:22:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Từ gặp mùa hè, Ngọc Khê cũng còn chú ý đến bà nữa, đây là đầu tiên gặp . Hà Giai Lệ nửa năm dưỡng bệnh, trông còn già nua như hồi nửa năm .

 

Chu Đại Nữu bưng đĩa trái cây , đầu tiên là thấy Ngọc Khê thì vui mừng, nhưng nghĩ đến Hà Giai Lệ đang ở trong phòng, bà chút mất tự nhiên: “Tiểu Khê về , mau , bên ngoài lạnh lắm.”

Ánh Trăng Dẫn Lối

 

Ánh mắt Ngọc Khê chuyển từ Hà Giai Lệ sang đàn ông bên cạnh. Hà Giai Lệ tính năm nay 41 tuổi, nhưng do từng ăn xin nên 50 tuổi cũng tin. Người đàn ông bên cạnh bà hơn 50 tuổi, gần Hà Giai Lệ.

 

Niên Quân Mân tiếp lời: “Hôm nay về thăm nhà, bọn cháu mang theo một ít hải sản, nên mang qua đây biếu một ít.”

 

Chu Đại Nữu nhận lấy: “Về nhà mà còn nhớ thương chúng , mau .”

 

Hà Giai Lệ cô con gái lớn ngày càng tỏa sáng, trong lòng càng thêm phức tạp. Từng cái bang, chứng kiến đủ loại , bà hối hận vô cùng, rõ ràng ngày cuộc sống quý trọng.

 

Hiện tại thì , ba đứa con, đứa nào chịu nhận bà . Bà hổ dậy: “Mẹ, con với lão Hoàng về đây.”

 

Bà cụ Hà giờ cuộc sống thoải mái, tâm thái cũng bình thản hơn, tuy từng oán khí lớn với con gái, nhưng nghĩ đến những gì con gái trải qua, bà cũng đành lòng: “Được , hôm nào rảnh qua đây chơi với .”

 

“Vâng!”

 

Hà Giai Lệ đến bên cạnh con gái lớn, chuyện, nhưng rốt cuộc lời nghẹn nơi cổ họng, bà cúi đầu bỏ .

 

Chờ con gái , khí hổ cũng tan biến, bà cụ Hà đối với Ngọc Khê đặc biệt nhiệt tình: “Mau . Đại Nữu , mau lấy điểm tâm cho Tiểu Khê, là Hà Duệ mang từ nước ngoài về đấy. , còn sô-cô-la nữa, con gái đều thích ăn cái đó, mau lên.”

 

Bà cụ Hà hận thể cung phụng cô cháu ngoại như tổ tông. Bà cháu trai mở nhà máy, lập tức thể lấy tiền đầu tư lớn như , mà nha đầu trong tay còn tới hai công ty.

 

Lại còn đóng cả phim điện ảnh, đặc biệt lợi hại. Bà ngoài khoe khoang, ai nấy đều hâm mộ bà.

 

Hà Giai Lệ vẫn khỏi sân, tiếng gọi bên trong, bà sững sờ, tự giễu.

 

Hoàng Đại Sơn đảo mắt hỏi: “Người là ai ?”

 

Hà Giai Lệ đáp: “Con gái lớn của .”

 

Hoàng Đại Sơn kinh ngạc: “ thấy cách ăn mặc và khí thế giống thường chút nào. Bà là nó, gọi bà tiếng nào?”

 

sinh nó lúc còn ở quê, từng nuôi nó ngày nào, dựa mà bắt nó gọi. Đi thôi, về nhà.”

 

Hà Giai Lệ nhiều. Bà tìm tái giá cũng là vì một mái nhà, thể yên sống qua ngày.

 

Ngọc Khê một lát, thật sự chịu nổi sự nhiệt tình quá mức của bà cụ Hà nên đành cáo từ.

 

Chu Đại Nữu tiễn Ngọc Khê ngoài: “Tiểu Khê , Hà Giai Lệ kết hôn . Người nãy chính là chồng mới của nó, đầu bếp. Nó nhân viên phục vụ ở đó nên hai quen .”

 

Chu Đại Nữu thổn thức, Hà Giai Lệ nếu ngu ngốc thì hiện tại sớm hưởng phúc .

 

Ngọc Khê đáp: “Cháu , mong bà sống .”

 

Chu Đại Nữu : “Cô thấy trở về, nó đổi ít.”

 

Điểm Ngọc Khê tán đồng.

 

Về đến nhà, Lôi Tiếu thu dọn xong đống hải sản. Buổi trưa ăn cơm đơn giản xong, cô xuống lầu thăm ông nội.

 

Niên Phong cũng ở đó. Ông cụ Vương trêu chọc: “Hôn kỳ định . Tiểu Khê , lên với ông, ông cho cháu xem trang sức.”

 

Ngọc Khê : “Ông nội, chờ lúc kết hôn cho cháu xem cũng mà.”

 

Ông cụ Vương: “Cứ cho cháu xem .”

 

Niên Quân Mân cũng : “Đi xem em!”

 

Ngọc Khê : “Vâng.”

 

Lên đến lầu, hộp trang sức đặt bàn thư pháp. Chỉ cái hộp thôi, Ngọc Khê mở rộng tầm mắt.

 

Ông cụ Vương tự hào : “Cái hộp trang sức truyền qua vài đời , chôn đất cũng mục nát, vẫn y như mới. Trang sức bên trong đều là của bà nội cháu, giờ truyền cho cháu.”

 

Ngọc Khê thấy trang sức cũng giật , món nào món nấy đều là trân phẩm: “Quý giá quá ạ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-tuoi-dep-o-thap-nien/chuong-417-khong-hop-tac.html.]

Ông cụ Vương : “Đây là truyền thừa.”

 

Buổi tối đường về, Ngọc Khê suy nghĩ vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Nếu em chỉ sinh con gái thì ? Sự truyền thừa chẳng đứt đoạn ?”

 

Niên Quân Mân sững sờ, : “Em nghĩ lung tung cái gì thế. Không nhận về thì Vương gia cũng tuyệt hậu . Ông nội chỉ để biểu đạt tâm ý thôi, ý gì khác . Con gái cũng mà, của hồi môn.”

 

“Được , là do em nghĩ nhiều.”

 

Mùng 8, ngày đầu tiên, Liên Bác tới tìm Ngọc Khê, trong tay cầm tờ báo: “Cho cô xem cái .”

 

Ngọc Khê nghi hoặc cầm lấy tờ báo. Trên báo, nguyên một trang tin tức đều về một công ty điện ảnh mới mở, một đầu tư hai bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình.

 

Trong đó, bộ phim truyền hình chính là bộ dự định mời Ngọc Khê biên kịch, do đạo diễn Dương . Năm ngoái cô rút thời gian thử một tập, đạo diễn Dương xem qua liền ưng ý ngay.

 

Điều duy nhất khiến Ngọc Khê chú ý là tên ông chủ công ty: Uông Hàm, hai chữ to rõ ràng.

 

Liên Bác : “ nhớ bà là Phó tổng của Đông Phương, hình như từng tới đây, cho nên hỏi cô xem phương thức liên lạc , cho phỏng vấn bà .”

 

Ngọc Khê buông tờ báo xuống: “Bà sẽ gặp .”

 

“Tại ?”

 

Ngọc Khê giải thích: “Mẹ kế cũ của vị hôn phu , xem, bà chịu gặp ?”

 

Liên Bác giật giật khóe miệng: “Quan hệ phức tạp thật đấy. Thôi bỏ , phỏng vấn thì thôi, về đây.”

 

Ngọc Khê nghĩ về Uông Hàm. Bà ngành nào chọn, cứ chọn mở công ty điện ảnh, đây rõ ràng là nhắm cô!

 

Điện thoại vang lên: “Alo, đạo diễn Dương ạ!”

 

Đạo diễn Dương giọng chút chột , đặc biệt ngượng ngùng: “Tiểu Khê , nhà đầu tư đổi, cứ khăng khăng đòi đổi biên kịch, chú cũng hết cách. Thế , chú giới thiệu đạo diễn khác cho cháu nhé.”

 

Ngọc Khê lạnh trong lòng, động tác của Uông Hàm thật nhanh, ngày việc đầu tiên cho cô một "bất ngờ". “Không chú, cháu hiểu mà, chú cũng cái khó xử của chú. Không cần giới thiệu ạ, cháu cũng đang bận việc công ty, cơ hội hợp tác.”

 

Đạo diễn Dương thở phào nhẹ nhõm, đứa nhỏ thật hào sảng, đổi là khác sớm nổi giận . Ông cũng đắc tội cô, dù nha đầu cũng công ty riêng: “Được, nhu cầu gì cứ gọi điện cho chú bất cứ lúc nào.”

 

Ngọc Khê : “Vâng, hôm nào cháu mời chú ăn cơm.”

 

“Được.”

 

Ngọc Khê cúp điện thoại, tâm trạng lắm, ai cướp miếng ăn cũng dễ chịu gì. Cô thật sự thích bộ phim truyền hình , nghĩ đến ba tập kịch bản , thật đáng tiếc.

 

Trợ lý : “Tổng giám đốc Từ của Duyệt Huy gặp chị.”

 

“Mời .”

 

Từ Hối Hướng bước : “Nhìn dáng vẻ , tâm trạng ?”

 

“Xem tin muộn nhất?”

 

Từ Hối Hướng : “Cũng hẳn, chỉ là chú ý đến cô nên thôi.”

 

Ngọc Khê: “........”

 

Đã lâu Từ Hối Hướng xuất hiện, thế mà vẫn âm thầm chú ý cô: “Anh cũng thật kiên trì.”

 

Từ Hối Hướng: “ đến ý gì khác, công ty cô ký với Từ Nguyệt ?”

 

“Không ký.”

 

Từ Hối Hướng "ừ" một tiếng: “Vậy là .”

 

Ngọc Khê cau mày: “Anh tới chỉ vì chuyện ?”

 

Từ Hối Hướng: “Mời cô biên kịch, Duyệt Huy đầu tư.”

 

Ngọc Khê để là vì nể mặt tặng quà Tết cho kế, để giải hòa: “ vẫn giữ nguyên câu trả lời đây, sẽ bất kỳ liên hệ hợp tác nào với Duyệt Huy.”

 

Từ Hối Hướng nghẹn lòng. Hắn ít việc, nhưng vẫn đổi suy nghĩ của Lữ Ngọc Khê: “Nếu Cát Lãng c.h.ế.t thì ? Cô cũng hợp tác?”

Loading...