Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 226: Đời chỉ chê nghèo, không chê giàu 1

Cập nhật lúc: 2025-12-30 14:53:40
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm xuống, đoàn tàu đường ray gào rít lao , băng qua núi non, băng qua sông ngòi, chở theo những linh hồn trống rỗng và tê liệt đến từng điểm đến mà phận an bài cho họ, hoặc là con đường trở về nhà. Đời vốn là một chuỗi hành trình ngừng nghỉ, ngừng gặp gỡ, ngừng chia ly. Chúng vĩnh viễn khoảnh khắc tiếp theo sẽ ở , điểm cuối của nơi nào. Có lẽ chỉ đến khi năm tháng qua , thanh xuân còn, trút bỏ hết ồn ào và náo động, bước lên con đường tiêu điều dẫn âm giới, ngoảnh đầu mới chợt nhận : hóa xa đến thế. Dù kiếp huy hoàng rực rỡ đến , cũng chỉ là thoáng chốc trong nháy mắt mà thôi. 

Ba đứa chúng giường tầng của lão Dịch chơi bài. Nhiều khi thật sự ghét cái tính của , lúc nào cũng chống nổi cám dỗ. Dù trong lòng đầy tâm sự, rốt cuộc vẫn Trương Nhã Hân  ầm ĩ kéo chơi cùng họ. Lão Dịch cởi giày, xếp bằng giường , dáng vẻ trang nghiêm như một vị lão tăng nhập định, thế nhưng vẻ mặt đó trái ngược với đống giấy dán chi chít mặt lúc

Đó là ý tưởng tệ hại của Nhã Hân, là chơi trò “rút quỷ”, ai thua thì dán một mảnh giấy lên mặt. vốn dĩ trò chẳng hợp để chơi lâu, mà em càng chơi càng hăng. Kết quả hơn một tiếng trôi qua, nửa bên mặt cứng đờ của dán hai ba mảnh giấy như rèm cửa, còn cái mặt già của lão Dịch thì trông chẳng khác nào bảng thông báo.  

Dịch Hân Tinh cầm ba lá bài tay, mỗi thở là mấy mảnh giấy mũi phập phồng lay động. Thật sự bội phục   vẫn thể nhập tâm đến với một trò bài nhàm chán thế . Đối phương cẩn thận rút một lá từ tay Trương Nhã Hân, rút liền trợn to mắt. mà cạn lời. Phải rằng trò “rút quỷ” chú trọng nhất là đấu trí trong lòng, khiến khác đoán rút lá quỷ . Vậy mà lão Dịch phấn khích đến mức đó, sợ rằng ai cũng trong tay   là lá nào. Thế nên chỉ thể thở dài, hết một vòng, cái “bảng thông báo” dán thêm một mảnh giấy nữa.  

Không chơi bao lâu, đến khi dán giấy kín mặt lão Dịch đến mức gần như mở nổi mắt, cuối cùng tàu cũng ga. Đoàn tàu tiến đảo Tần Hoàng, dừng ở ga Bắc Đới Hà. Chúng tới thị trấn Bắc Đới Hà, nhưng nơi vẫn đích đến cuối cùng. Điểm cần tới là khu ven biển Bắc Đới Hà, ở phía tây trung tâm thành phố đảo Tần Hoàng, tỉnh Hà Bắc, là một trong những khu đô thị của đảo đảo Tần Hoàng. Do chịu ảnh hưởng của khí hậu biển, mùa hè quá nóng, mùa đông cũng quá lạnh.  

Phải nơi đúng là một địa điểm khá thú vị. Chú Văn từng với , đây chính là nơi Sơn Hải Quan tọa lạc, ranh giới giữa “Nam Mao – Bắc Mã”. Từ đây trở về phía nam, chính là địa bàn của các cao nhân Bạch phái Nam Mao từng tung hoành một thời. Lần lão già Viên Mai chọn gặp chúng ở đây, trong cái hồ lô nát của  rốt cuộc đang bán t.h.u.ố.c gì.  

Xuống tàu xong, Trương Nhã Hân liền lấy điện thoại gọi cho lão tặc Viên Mai. Ừ ừ vài câu, em  cúp máy sang với hai chúng : “May quá, cha  giờ muộn , sợ taxi an nên tối nay cần qua đó nữa. Chúng đây nghỉ đêm nay nhé, mai biển chơi. Nói thật là em chẳng hợp cạ gì với mấy cấp cao trong công ty cả. Anh Thôi, Dịch, hai với em nhé.”

gật đầu, trong lòng đồng thời lạnh một tiếng. Viên Mai, lão già khốn kiếp, chắc là tạm thời giữ chân bọn , mới tính mưu ma chước quỷ gì đó chứ gì. Hừ, đây dễ mắc bẫy lắm 

Đáp án là: . và lão Dịch đồng thời gật đầu. Tối nay qua đó thì đúng là quá . Phải rằng chúng tàu nửa ngày trời, dù là giường nhưng cũng mệt rã rời. Hơn nữa, tên ngốc Dịch Hân Tinh còn dị ứng với giấy, giờ mặt đỏ bừng cả lên. Đã đến thì cứ yên tâm ở , chi bằng nghỉ ngơi cho t.ử tế một đêm, ngày mai hãy xem lão tặc Viên Mai rốt cuộc giở trò gì. 

Thế là chúng bắt taxi tìm một nhà nghỉ gia đình. Khá sạch sẽ, hơn mấy nhà trọ nhỏ ở Cáp Nhĩ Tân cả trăm , ít nhất lúc bước cửa cũng thấy mấy âm thanh “đánh đôi hỗn hợp” quái gở. Chúng thuê hai phòng, chuyện phân phòng thì khỏi cần nhiều: đương nhiên thể ở chung với Trương Nhã Hân, mà Trương Nhã Hân càng thể ở chung với lão Dịch. Dù lúc bước , lão Dịch nghiêm trang đòi “sứ giả hộ hoa” để bảo vệ an cho , nhưng thật thì chuyện đó thôi thấy đáng tin

Vì thế, rốt cuộc vẫn là và lão Dịch ở chung một phòng. Dù kỳ cục, nhưng sự thật là hai đứa cũng chẳng từng ngủ chung. Tắm rửa xong, Dịch Hân Tinh còn định sang phòng Trương Nhã Hân chơi bài. Khi đang cầm cốc nước ấm súc sạch lớp đen móng tay, liếc gương mặt đỏ bừng của ,

“Anh đúng là loại ăn trăm hạt đậu cũng chẳng sợ tanh, uống nhanh .” 

Lão Dịch nhận lấy cốc nước ấm, hỏi: “Cái gì thế ?”

chẳng buồn đáp, chui thẳng chăn ở chiếc giường cạnh cửa sổ, buông một câu: “Martini đời 82.”

Nói xong, nhắm mắt , cố gắng tìm giấc ngủ. Phải là tối qua mơ thấy Lưu Vũ Địch,  tối nay mơ nối tiếp .

Lão Dịch nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn uống cạn ly “Martini” đó tắt đèn. Đêm trở nên yên tĩnh. Để chuẩn cho ngày mai, tối nay nhất định nghỉ ngơi cho , đó là suy nghĩ chung của cả hai chúng . Một đêm gì, đến khi mở mắt nữa thì trời sáng hẳn.

Công nhận khí hậu nơi thật sự dễ chịu, lạnh nóng, chất lượng khí cũng . Vừa thức dậy thấy tinh thần sảng khoái, cả đêm chẳng hề mơ mộng gì. 

Sau khi rửa mặt chải đầu, chỉnh trang xong xuôi, chúng bắt taxi thẳng bãi biển Bắc Đới Hà. Xe chạy đường lớn, từ xa thể thấy làn nước biển xanh biếc. Nói thì cũng buồn , với lão Dịch đúng là ếch đáy giếng, từng thấy cảnh đời bao nhiêu, đây là đầu tiên hai đứa thấy biển. Nghĩ đến biển cả mênh m.ô.n.g mắt, quả thật hơn hẳn con sông Tùng Hoa Giang tù đọng ở Cáp Nhĩ Tân bao nhiêu

Trương Nhã Hân bảo tài xế dừng xe một khách sạn nghỉ dưỡng. Xuống xe qua, đúng là bề thế thật, phù hợp với phong cách xưa nay của tập đoàn Viên thị. Nếu chỉ và lão Dịch tự du lịch với , đ.á.n.h c.h.ế.t cũng dám ở loại khách sạn . Nghĩ tới đây thầm c.h.ử.i một câu: tiền thì ghê gớm lắm ? Kẻ tiền mà đê tiện thì vẫn đáng ghét như thường, trong đó cả Viên Mai.

Trương Nhã Hân với chúng rằng lúc nãy nhắn tin cho cha nuôi, ông đang họp với các lãnh đạo cấp cao trong phòng hội nghị của khách sạn, bảo chúng cứ gửi hành lý chơi .  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-226-doi-chi-che-ngheo-khong-che-giau-1.html.]

Phì! Trong lòng khinh bỉ lão già râu ria tận đáy lòng. Đã gọi bọn tới mà còn cho leo cây như . Nghĩ thì đây hình như là bệnh chung của mấy ông lãnh đạo, lúc nào cũng thích bộ tịch. và lão Dịch một cái, thôi thì kệ, thời gian còn dài, chẳng lo chịu gặp. 

Cậu nhân viên giữ cửa lanh lẹ thấy khách tới liền vội vàng kéo cửa lớn , chúng theo Trương Nhã Hân bước khách sạn. Mẹ kiếp, đúng là xa hoa thật. Trong sảnh lớn của khách sạn còn hẳn một hồ nước, giữa hồ đặt một bức tượng phụ nữ khỏa , tay nâng một cái chum đá, nước từ chum chảy xuống hồ. bức tượng mà thầm nghĩ xã hội hài hòa gì chứ, cho phép tồn tại mấy thứ “ hài hòa” thế ? Nghĩ thêm một chút thì hiểu , cũng là cởi trần thôi, nếu bằng thịt da thì gọi là dung tục, còn bằng đá thì gọi là nghệ thuật.  

là tự lừa dối thôi. Nói tới đây bỗng thấy hổ, năm xưa em cũng từng học nghệ thuật đấy chứ, thế chẳng là tự vả mặt ? Nhân viên phục vụ thấy khách liền bước tới hỏi han. Trương Nhã Hân đặt phòng , em  dẫn chúng lên lầu. Môi trường ở đây đúng là tệ, nhất trong những nơi từng ở. Phòng ốc rộng rãi, sáng sủa, nguyên một mặt kính sát đất, ánh nắng tràn , phóng mắt xa là cả một vùng biển xanh ngắt. 

và lão Dịch đặt hành lý xuống thì Trương Nhã Hân, trong bộ đồ mát mẻ, chạy sang phòng chúng . thật sự nghi ngờ tốc độ đồ của con bé , chớp mắt một cái đổi sang đồ bơi khiến lão Dịch mà nước miếng sắp chảy , trông vô cùng khả nghi.

Em rủ hai chúng bơi. còn kịp trả lời, Dịch Hân Tinh như điện giật, ba năm động tác là cởi sạch quần áo, chỉ còn mỗi cái quần đùi to sụ, vỗ n.g.ự.c dõng dạc

“Đi thôi Nhã Hân, lão Thôi! Hôm nay để các thấy uy lực của lãng t.ử hồ nước Cáp Nhĩ Tân !”

Nhìn “lãng t.ử hồ nước Cáp Nhĩ Tân”, thật sự cạn lời. Đại ca ơi, với cái bộ dạng mà xuống biển, một con sóng đ.á.n.h qua là cái quần đùi của cũng giữ nổi , lúc đó đúng là thành lãng t.ử thật đấy. Nghĩ thì cũng tại , cứ tưởng Viên Mai coi trọng hai chúng lắm, gọi tới chỉ để bàn việc, xong là . Ai ngờ  căn bản chẳng coi chúng gì, thật là bực bội. 

Cũng chẳng còn cách nào khác, trong khách sạn chắc bán đồ bơi. Lúc xuống lầu, Trương Nhã Hân hỏi quầy lễ tân, quả nhiên là , chỉ điều giá thì chát, bốn mươi tệ một chiếc. Cô nhân viên nữ cầm hai chiếc quần bơi nhỏ, mặt mày hớn hở với Trương Nhã Hân:

“Đây là công nghệ nano đấy, mặc cực kỳ thoải mái, tin thì cô sờ thử xem?”

Trương Nhã Hân đầu chỉ về phía hai chúng , với nữ phục vụ: “Không mua, là hai mua.”

hai cái quần bơi bé tí mà thật sự hiểu cô em lấy dũng khí để hét cái giá đó. Chừng tiền đủ mua cả bộ đồ Lý Năng  đang mặc . Trong đầu bỗng nảy ý nghĩ là cứ mặc quần đùi to đùng nhảy xuống biển cho xong.  

Thấy chúng giá xong thì tỏ ngạc nhiên, nét mặt lễ tân ở quầy lập tức đổi, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Cô và lão Dịch, hai thằng nghèo rách rưới, ăn mặc lôi thôi, chẳng loại khách tiền,  buông giọng:

“Ở đây quần bơi chỉ giá thôi, thì các thể …”

“Bốp!”

Chưa đợi cô xong, rút thẳng hai trăm tệ ném mạnh xuống mặt bàn, lạnh lùng :

“Bán hàng thì cứ đàng hoàng mà bán, mấy lời vô dụng đó gì? Tăng thêm trí tuệ cho cô là x.úc p.hạ.m chỉ thông minh của khác?”

Cô lễ tân trẻ thấy thì câm như hến. Nói thật, loại ghét nhất. Cũng chỉ là nhân viên phục vụ, trắng cũng là kẻ công ăn lương nghèo như ai, lấy tư cách gì mà lên mặt khinh ? Vốn dĩ Viên Mai cho leo cây bực bội sẵn, gặp thêm chuyện , cơn giận trong bùng lên ngay. , nghèo đấy, nhưng trong xã hội , nghèo là một loại tội

Mẹ kiếp, tâm trạng phá hỏng . và lão Dịch cầm hai cái quần bơi đó, đầu bỏ thèm ngoảnh . Thật chẳng hiểu nổi vì đời loại như .

Nghĩ thì trong xã hội lúc nào cũng xảy những chuyện bình thường. Cảnh sát là nghề trừng trị kẻ ác, còn những của Bạch phái như chúng thì là trừng trị ác quỷ. Thật chúng đều giống , đều vì bảo vệ sự an của dân. Thế nhưng suốt mấy trăm, mấy ngàn năm qua, địa vị của những Bạch phái  thấp hơn cảnh sát nhiều, luôn chụp cho cái mũ “mê tín phong kiến”. Dù , t.ử Bạch phái nay vẫn oán hối. Chỉ là hôm nay, trong đầu một chuyện nghĩ mãi thông: lẽ nào chúng liều sống liều c.h.ế.t, rốt cuộc chỉ để bảo vệ những loại như ?

Mẹ kiếp, nghĩ thôi thấy uất ức. lão Dịch thì khác, đầu óc đơn giản đúng là lợi, lúc nào cũng hề hề. Lúc trong mắt dường như chỉ Trương Nhã Hân, để tâm đến chuyện . làn nước biển xanh biếc và đám đang vui đùa bãi cát, khẽ thở dài. Có lẽ đây chính là phận. Chỉ lát nữa Viên Mai còn bày trò gì nữa đây.  

Loading...