Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 223: Hóa ra có thể đơn giản đến vậy

Cập nhật lúc: 2025-12-19 08:59:12
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khoảng cách xa xôi nhất đời, lẽ là giữa chim bay và mực ống: một đứa ở ngoài cửa sổ, một đứa đĩa của . Chúng chỉ gặp trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chim bay về trời cao, còn mực thì giấu gọn trong dày.

Lưu Vũ Địch mỉm , nước mắt lăn dài, khẽ khàng : “Anh thể hôn em một cái ?”

Nhìn dáng vẻ của em , tim như ai đó bóp mạnh một cái. đưa tay che mắt, trong lòng bàn tay là mồ hôi nước mắt. Đến lúc mới hiểu, hóa cũng thích em . trớ trêu , hiện tại thể cho Vũ Địch bất kỳ lời hứa nào, càng quyền sự thật để bắt em  cùng gánh chịu nỗi đau .  

Tình yêu là gì? Có lẽ cả đời cũng hiểu nổi, thể diễn tả. Cảm xúc giấu trong tim, với ai. rốt cuộc cũng hiểu cách xa xôi nhất đời là gì,  như trong phim ảnh, nơi chim và cá chỉ tồn tại trong những câu chuyện hư cấu.

Khoảng cách xa xôi nhất đời là: rõ ràng ở ngay bên cạnh em, mà thể ba chữ “ yêu em”.

Trong chốc lát, muôn vàn cay đắng dâng lên trong lòng. khổ. Thật tất cả đều là do tự chuốc lấy,  kết cục, mà vẫn lao đầu vũng bùn .

Nghĩ , cảm giác cũng đầu tiên. So với , nỗi đau quen thuộc đến mức khiến tê dại. Trước đây, với Đổng San San cũng , nhưng lúc , trong lòng tuyệt vọng như khi đó.

, bởi vì bây giờ vẫn còn hy vọng. Thất Bảo Bạch Ngọc Luân, chỉ cần gom đủ Thất Bảo Bạch Ngọc Luân, thể rời xa cuộc sống ; chỉ cần gom đủ nó, sẽ thể đường đường chính chính với Lưu Vũ Địch câu mà hiện tại vẫn thể

Trong lòng trở nên vô cùng kiên định. Đợi nhé, nhóc con. Nếu duyên, chúng nhất định thể ở bên . Nghĩ đến đây, đầu, dụi dụi đôi mắt đỏ như mắt thỏ, dịu dàng với Lưu Vũ Địch: “Nhóc con, giống như em , một lý do nào đó nên thể cho em bất kỳ lời hứa nào.  em vẫn sẽ đợi chứ?”

Em , cũng lau nước mắt. Đôi mắt long lanh sáng đến lạ thường. Vũ Địch mỉm   : “Em đợi, Thôi Tác Phi. Ngay lúc , từng phút từng giây em đều thể nghĩ đến . Em đợi , bao lâu cũng . thể cho em một ngày, để em yêu ?”

Vòng thêm một vòng nữa, lúc chúng đang ở điểm cao nhất. Nhìn quanh bốn phía, còn thấy những ô cửa sổ của các tòa nhà cao tầng; trong khoảnh khắc , dường như giữa trời đất chỉ còn hai chúng . Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt còn bầu bĩnh của Lưu Vũ Địch, má vẫn còn vệt nước mắt, trông thánh khiết đến nao lòng. 

Ngay lúc , dường như thời gian cũng ngừng trôi, khí cũng hổ mà lặng . Hai chúng thể rõ nhịp tim của đối phương. Khi một con gái với bạn ba chữ “em đợi ”, điều đó nghĩa là gì? Có nghĩa là thế giới , bạn hề cô độc. Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường; nỗi buồn đó đều tan biến, hóa thành sự ngọt ngào và tình yêu vô hạn.

Chậm rãi, cách giữa hai chúng dần thu hẹp . Đây là nụ hôn đầu của , cảm giác khô miệng, tim đập loạn xạ, adrenaline như bật đèn đỏ cũng xuất hiện. chỉ cảm nhận một sự ấm áp, thứ mà một kẻ mang mệnh ngũ tệ tam khuyết như cần nhất.

Cảm giác mềm mại truyền đến, cả hai lập tức lạc khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi . Nếu thời gian thể dừng ngay lúc thì bao, thầm nghĩ.

thời gian thật sự thể dừng ? Không thể, mà nó cũng chẳng cho cơ hội dừng . Khi và Lưu Vũ Địch vẫn còn đang mơ hồ, đột nhiên trong tim  bùng lên một cơn đau nhói dữ dội.  

Lại là cơn đau ! khẽ nhíu mày, lập tức tỉnh táo trở , vội mặt . Lưu Vũ Địch rõ ràng cũng hồn, gương mặt đỏ bừng hỏi: “Anh ?”

ôm ngực, lắc đầu, rằng đau, chỉ miễn cưỡng một cái bảo: “Không , chỉ mệt thôi. Lát nữa mời em ăn nhé.”

Em đỏ mặt gật đầu. Sau đó dậy, sát bên , vòng tay ôm chặt lấy cánh tay . Một cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ùa đến. Dù trong lòng lúc vẫn nỗi đau khó hiểu, nhưng rút tay . Đối phương tựa đầu lên vai , hít mùi dầu gội thoang thoảng tóc em , đời như thế , còn cầu gì hơn nữa.

Vòng đu xoay thêm một lượt nữa, chúng sắp xuống . Ngày hôm nay đẽ cũng theo ánh hoàng hôn mà dần khép . thể giữ khoảnh khắc , dù trong lòng tha thiết đến . Ngày mai, bản vẫn đối mặt với những thử thách còn gian nan hơn. Nghĩ tới đó, bất giác bật , trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

Nhìn ngoài cửa sổ, những đến vui chơi cũng bắt đầu lục tục rời khỏi công viên. Bỗng nhiên, giữa dòng đông đúc chen chúc , phát hiện một điều bất thường, lập tức run lên, cảnh giác hẳn. 

Thứ khiến cảm thấy khác lạ là một bóng lưng lẫn trong đám đông, một bóng dáng quen thuộc đến mức khiến rợn . Đó là bóng lưng của một phụ nữ mặc áo trắng. Tất nhiên, điều khiến thấy quái lạ vì cô , bởi đó chỉ là một bóng lưng, mà là bởi bộ áo trắng  quen thuộc đến đáng sợ. 

Bởi vì bóng dáng đó xuất hiện trong giấc mơ của bao nhiêu !!! 

Mẹ nó chứ, suýt hét lên thành tiếng! Nữ quỷ bỏ trốn đó!!! 

là tìm mãi thấy, mà hôm nay chạm mặt ngay trong công viên giải trí! lập tức bật dậy, ghé sát cửa sổ sang phía bên . Không sai , chắc chắn là nó! Giữa trời nóng như thế mà vẫn mặc một áo trắng, đang theo dòng chậm rãi khỏi cổng công viên!

Không thể để nó chạy mất! Trong lòng sốt ruột như kiến bò chảo nóng. Thế nhưng vòng đu vẫn xong, chỉ thể đó mà lo sốt vó, thậm chí còn nảy ý định nhảy xuống ngay lập tức. Lưu Vũ Địch thấy đột nhiên lên, chằm chằm ngoài cửa sổ thì cảm thấy lạ, nhưng lúc em vẫn hồn khỏi cảm giác hạnh phúc , bèn dịu giọng hỏi: “Anh ?”

gì. Lúc , vòng đu cuối cùng cũng dừng . lập tức lao ngoài, chạy c.ắ.n rách đầu ngón tay, dùng m.á.u vẽ trong lòng bàn tay một đạo Giáp Ngọ Ngọc Khanh Phá Sát Phù. Mẹ kiếp, để tao gặp thì mày đừng hòng chạy thoát. Phía , Lưu Vũ Địch thấy đột nhiên phóng thì lấy lạ, vội gọi với theo: “Tiểu Phi Phi, chạy ?”

  còn thời gian để giải thích. Trong đầu chỉ nghĩ rằng đông mắt tạp thế , hình như ngoài thì chẳng ai thấy nữ quỷ đó. Chỉ mong giải quyết cho nhanh, bắt kiếm đại một lý do nào đó mà cho qua. May mà vì luôn đề phòng tình huống bất trắc, cái lọ nhỏ Bạch Vô Thường đưa cho vẫn mang theo bên , lúc rốt cuộc cũng đất dụng võ. 

Chỉ tiếc là vòng đu cách cổng công viên một đoạn khá xa. Khi chạy tới nơi thì nữ quỷ  sớm khỏi cổng, lướt sang bên trái . Đợi đến lúc thở hổn hển chạy tới cổng, giữa biển mênh m.ô.n.g còn thấy bóng dáng nó nữa.

Mẹ kiếp!! tức giận giậm mạnh chân một cái. Chuyện quái gì thế , rõ ràng cơ hội mà vẫn để thứ c.h.ế.t tiệt đó chạy mất. Haiz…

lúc đang chán nản thì Lưu Vũ Địch chạy theo tới nơi, thở lo lắng hỏi : “Anh ? Xảy chuyện gì ?” 

đầu em , thấy đối phương cũng đang thở dốc phía , một tay ôm ngực, lồng n.g.ự.c phập phồng theo nhịp thở, khuôn mặt đỏ bừng là vì chạy vì lý do gì khác. bất giác khổ một tiếng. Thôi , đằng nào cũng đuổi kịp, khỏi đừng nghĩ nhiều gì. Trải qua ngần chuyện, tin hai chữ “ mệnh”. Thứ gì đến lượt bắt , thì vĩnh viễn cũng bắt

Thế là khổ một cái, tiện tay khoác lấy cánh tay em . Trước đây, mơ cũng ngờ thể khoác tay con gái một cách tự nhiên đến thế. : “Không , lúc nãy tưởng thấy một đứa nợ tiền chịu trả, ai dè nhầm.”

Lưu Vũ Địch xong thì bực bội giơ tay lên đập nhẹ vai một cái, hờn dỗi : “Anh đó, vẫn y như cũ, chẳng thèm để ý cảm xúc của . Anh xem, em thích cơ chứ?”

đối phương, cạn lời, chỉ lắc đầu khổ. Anh cũng nỗi khổ riêng mà, cô nương ơi. Không bắt nữ quỷ đó thì sang năm toi mạng , đến lúc còn lấy gì mà yêu em nữa.

Vũ Địch thấy thì cũng theo, chu môi lên : “Sao nào, còn vui ? Em thích đấy, thì chứ! Nói , định bù đắp cho em thế nào?”

Nhìn dáng vẻ của Lưu Vũ Địch, là càng càng thấy thích. Thật sự chẳng với em , nghĩ một lát: “Dễ thôi, dễ thôi. Đi, dẫn em ăn món ngon, ăn gì cứ chọn.”

Vai đau nhói thêm một cái nữa. Đối phương khoác tay  , : “Sau bắt em gọi là ‘ trai’ nữa, ?”

Trong lòng khổ, cái vai đáng thương hôm nay cô nàng bạo lực đ.á.n.h bao nhiêu . Thế nhưng chẳng hiểu vì , lúc tim thấy ngọt ngào đến lạ, ngay cả cảm giác tiếc nuối vì để nữ quỷ chạy thoát cũng tan biến.

Hai đứa một lúc, thò tay túi quần tìm ví hỏi: “Cách cách, tối nay dùng bữa ở đây?”

Lưu Vũ Địch hình như vẫn hết giận, chu môi với : “Chỗ nào đắt thì chỗ đó, hôm nay ăn cho phá sản luôn, xem còn dám một tiếng là chạy mất nữa .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-223-hoa-ra-co-the-don-gian-den-vay.html.]

khổ, âm thầm mặc niệm cho cái ví của , tiếp tục mò mẫm tìm. ngờ bi kịch xảy , ví ? khựng , lục tung tất cả các túi, vẫn chẳng thấy cái ví .

Hỏng , mất ví !

Thấy cuống cuồng như , Lưu Vũ Địch vốn cũng chẳng giận gì, liền quan tâm hỏi: “Sao thế, mất ví ?”

lúng túng gật đầu. Mẹ kiếp, chẳng lẽ trong công viên giải trí cũng trộm , đúng là đời loạn thật. Thế là áy náy với cô nàng: “Ừ, mất , xin em nhé, tối nay chắc mời em ăn cơm .”

Đối phương mỉm : “Không , chỉ cần lạc mất là . mà bữa vẫn mời đấy, còn bao nhiêu tiền?”

lục khắp , cuối cùng moi từ túi bảy tệ tiền lẻ, ủ rũ : “Chỉ còn từng thôi, chắc là mời nổi .” 

Lưu Vũ Địch một cái,  khoác tay kéo tiếp, mỉm đáp: “Ai bảy tệ là mời chứ, theo em.”

cô nàng  đang bán t.h.u.ố.c gì trong hồ lô, thấy em  vui vẻ hạnh phúc như nên cũng ngại hỏi, đành để đối phương kéo . Đi qua hai con phố, chúng thấy một quán mì nhỏ, loại quán thế ở Cáp Nhĩ Tân nhiều. Vũ Địch kéo trong. Trong quán mấy khách, khá vắng vẻ, hai chúng   đối diện ở một chiếc bàn nhỏ. 

Bà chủ quán tuổi, thấy khách liền bước chào hỏi, niềm nở hỏi hai đứa ăn gì. Trong lòng thoáng chốc lúng túng vô cùng, tổng cộng chỉ bảy tệ, ăn uống cái nỗi gì chứ. Chẳng lẽ con bé định mời ? Như thì mặt dày đến mức nào chứ?

Ai ngờ Vũ Địch  mang vẻ mặt hạnh phúc, sang bà chủ : “Dạ… cho bọn cháu một bát mì bò.”

Bà chủ hai đứa với ánh mắt khó hiểu. Tuy ăn mặc lôi thôi, trông nghèo rớt mồng tơi, nhưng Lưu Vũ Địch thì ăn mặc gọn gàng, rõ ràng chẳng giống túng thiếu. Bà dò hỏi: “Chỉ một bát mì thôi , gọi thêm gì nữa ?”

Lưu Vũ Địch mỉm đáp: “Không ạ, chỉ một bát mì thôi.”

Nói cho cùng thì một bát mì cũng là buôn bán, bà chủ tiện hỏi thêm gì nữa, liền trong báo cho bếp. Nghe , mặt nóng ran, bèn hạ giọng với :“Đừng chứ, em chịu thiệt thế . Hôm nay mất tiền , là em theo về nhà lấy tiền, mời em ăn một bữa cho đàng hoàng?”

Nghe xong, Lưu Vũ Địch sang , trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Cô nàng mỉm đáp: “Không cần , hôm nay em chỉ ăn bát mì thôi.”

Nói xong, em đưa bàn tay trắng ngần như ngọc nắm lấy bàn tay thô ráp, chai sạn đầy vết chai của . Trong lòng bàn tay lập tức cảm nhận sự mềm mại và ấm áp. Lưu Vũ Địch khẽ : “Hứa với em, khi ăn xong, đừng buông tay nhé.”

sững , trong lòng dâng lên một trận xúc động.

Không bao lâu , mì xong. Bà chủ bưng bát mì đặt lên bàn. Bát mì khá to, nhưng rõ ràng đủ cho hai ăn. Bà chủ bụng chúng :

“Hay là để lấy thêm cho hai cháu một cái bát nữa?”

Lưu Vũ Địch mỉm  : “Không cần ạ, cảm ơn.”

Lúc , vành mắt đỏ lên nữa. hiểu em  gì, nên cũng thêm lời nào, chỉ lặng lẽ cầm đôi đũa đưa cho đối phương. Vũ Địch mỉm nhận lấy chậm rãi ăn. Cô nàng gắp từ trong bát một lát thịt bò, đưa về phía :  “Nào, há miệng .”

c.ắ.n miếng thịt bò mỏng dính miệng, nhưng càng nhai càng thấy mặn.

Bữa ăn chỉ tốn năm tệ, thế nhưng năm tệ khiến một thằng đàn ông như rơi nước mắt. Bởi vì từ đầu đến cuối, tay chúng vẫn nắm chặt lấy , từng buông . Trong xã hội phồn hoa và xô bồ , thứ đều quá đỗi thực dụng, còn những điều thể khiến con xúc động thì ngày một ít . Chúng thường tin rằng, đời vẫn tồn tại một thứ tình yêu pha lẫn danh lợi và tiền bạc.

Vì thế, chúng mãi mãi từng thật sự bước qua tình yêu. 

Ngày hôm đó, đêm hôm đó, trong quán mì nhỏ cũ kỹ , dù chỉ hai cùng ăn một bát mì kéo thô sơ nhất, trái tim chúng vẫn thể rung động đến nhường , bởi vì tay chúng từng buông .

Đó chính là điều , đó chính là thứ tình yêu mà vẫn luôn kiếm tìm! chợt nhận , hóa em  vẫn luôn ở ngay bên cạnh , từ nhỏ đến lớn, từng rời xa, chỉ là nhận mà thôi.

Chúng ăn chậm, để tâm đến ánh mắt của những xung quanh. Bà chủ quán mì dường như cũng thấy đôi tình nhân nhỏ  thú vị, bà đôi tay vẫn nắm chặt của chúng , khẽ mỉm . Hóa , tình yêu thật sự thể đơn giản đến thế.

Ăn xong, bà chủ đến thu tiền. đưa cho bà tờ năm tệ nắm đến nhăn nhúm. Đối phương  : “Chàng trai , cháu  thật đấy. Lần hai đứa đến nhé, dì thích hai đứa lắm.” 

Chúng mỉm gật đầu, nắm tay bước ngoài. Lúc trời tối hẳn, đèn đường ven phố lượt sáng lên, những ánh đèn neon mê ly của đô thị rực rỡ, đó là những câu chuyện trống rỗng thuộc về con hiện đại. 

Chúng cứ thế bên lề đường, tay trong tay, dòng xe cộ qua , một lời nào.

 mong rằng khoảnh khắc sẽ trở thành vĩnh hằng, thời gian dừng , phiền não tan biến, mệnh khổ sở cũng còn, cứ thế cùng Vũ Địch bước tiếp mãi. trong lòng hiểu rõ, điều đó là thể. Cuộc sống vẫn tiếp diễn,  vẫn mang theo lời nguyền cô độc tiếp, giống như mặt trời mọc lặn, hàng tỷ năm nay từng đổi.   

Gió nổi lên, làn gió mát thổi qua mang theo chút dễ chịu. Những qua đường lặng lẽ bước , biểu cảm. Không họ mang trong những câu chuyện chua xót giống . Giây phút , thứ dường như trở nên hư ảo mờ nhạt, chỉ một điều là thật, bàn tay chúng đang nắm lấy , ấm truyền qua, chứng minh rằng hai con từng một tình yêu giản dị và chân thật nhất. Chỉ là, tình yêu rốt cuộc thể đơm hoa kết trái , thì vẫn ai

Một lúc , Lưu Vũ Địch sang, khẽ với : “Anh , đây là bữa ăn ngon nhất mà em từng ăn.”

gật đầu, gì. Anh thì khác gì em chứ? 

Lưu Vũ Địch khẽ thở dài: “Vậy bây giờ chúng chia tay nhé?” 

vẫn đáp, chỉ siết chặt tay hơn. Trong lòng bàn tay, dường như còn thể cảm nhận nhịp tim của em , lúc ướt đẫm mồ hôi, mặn chát,  giống như vị của nước mắt

Cuối cùng, cũng dồn hết can đảm, giọng run run cất lời: “Hãy tin , em yêu. Đây chỉ là chia xa trong chốc lát thôi. Anh sẽ nhanh chóng xong tất cả việc. Thật , cả hai chúng đều hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương, chỉ là thể . Hãy đợi nhé! Đợi đến ngày đó, sẽ mang theo hoa đến tìm em, với em ba chữ , nắm tay em cùng bước tiếp.” 

Lưu Vũ Địch xong câu đó, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. , đó là những giọt nước mắt của đau buồn. Dù , em vẫn mỉm :

“Em tin . em cần hoa, chỉ cần là đủ .” 

Nói xong, đối phương run run rút tay . Bàn tay nắm đến đỏ ửng. Em vẫy một chiếc taxi, mở cửa xe, đầu , nhẹ giọng :  “Thôi Tác Phi, hãy nhớ lời . Đừng quên, một đang đợi .”

Dứt lời, em  bước lên xe. Chiếc taxi lao , để ngẩn ngơ bên lề đường. Xòe bàn tay , đó vẫn còn ướt đẫm mồ hôi, dường như vẫn lưu ấm của Lưu Vũ Địch. siết c.h.ặ.t t.a.y , để ấm tan biến, đồng thời âm thầm thề trong lòng, sẽ một ngày, nhất định hóa giải cái ngũ tệ tam khuyết

Đến lúc đó, nhóc con , sẽ để em trở thành cô dâu xinh nhất của !!! 

Loading...