Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 221: Hẹn hò với anh nhé 1

Cập nhật lúc: 2025-12-18 07:35:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thật đúng là xui xẻo vô cùng, chuyện chắc cũng từ lâu . Xui đến mức ngày nào cũng đụng ma quỷ. Mẹ kiếp, nghĩ khắp thiên hạ chắc cũng chỉ lão Dịch – gã tráng hán phong lưu – là thể so kè với . Đôi khi ngẫm , còn sống tới bây giờ là một kỳ tích. Thực mỗi gặp xui, mỗi bực bội, cũng từng nghĩ đến chuyện tự tử, nhưng nghĩ đến cả loại như lão Dịch còn sống nhăn răng, c.h.ế.t gì cho phí.

Ví dụ như bây giờ đây, đang bệt đất, xung quanh tối đen như mực, bầu trời thì đỏ rực đỏ au, trông hệt như m.ô.n.g khỉ. Nhìn nữ quỷ áo trắng cách đó xa, trong lòng nhất thời câm lặng, chẳng gì.

, đang mơ nữa . Mẹ nó, đến chính cũng bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc đây thật sự là mơ . Ghê tởm thật. Không từ lúc nào, phát hiện trong giấc mơ , thể tự do hành động, còn như , ngu ngốc chạy tới chạy lui đuổi theo nữ quỷ nữa. Nhận thể dừng , thế nên  xuống đất. Nữ quỷ cũng chạy, cứ lưng về phía ở đằng xa, như một cây cột điện

Phải là con ở trong mơ điên cuồng hơn ngoài đời nhiều. Dù cũng thể nào đuổi kịp nó, thế là đất, bắt đầu quan sát vóc dáng yểu điệu của nữ quỷ . Nói thật, dáng đúng là tệ. Tuy nó lưng nên phía đầy đặn , nhưng phía thì quả thật cong. Chỉ tiếc là bộ áo trắng che khuất tầm , khiến đường nét hình của nó. Hai bên cứ giằng co như , bao lâu trôi qua, lặng lẽ dậy, rón rén tiến về phía nó. Khi còn cách chừng năm bước, bất ngờ lao về phía mà còn bắt mày ?  

Bi kịch là… vẫn bắt . Nữ quỷ  như thể mọc mắt lưng, ngay lúc sắp nhào tới thì nó “vút” một cái bay xa . theo bóng lưng nó, thầm c.h.ử.i một câu, dậy tiếp tục đuổi theo. 

Không từ lúc nào tỉnh , mở mắt thì phát hiện ướt đẫm mồ hôi, ê ẩm, chẳng buồn nhúc nhích, đành như bán bất toại, với tay ở đầu giường lấy một điếu thuốc, cứ thế đó hút.   

Hôm nay là ngày thứ sáu kể từ vụ Miêu Lão Thái Thái, cũng nghĩa ngày mai chính là ngày gặp mặt trực tiếp lão già Viên Mai . Mấy ngày nay Phúc Trạch Đường , chỉ điều giờ chẳng cần gì cả. Chú Văn cũng tạm thời đóng cửa buôn bán, mỗi ngày đều kèm cặp học bù kiến thức đạo pháp. Nghe bên lão Dịch cũng , sáng nào cũng chú Lâm lôi dậy chạy bộ, để rèn luyện kéo dài thời gian Tam Độn Nạp Thân. 

Thực đạo thuật học và chú Văn  cũng na ná , nên ông cũng chẳng gì mới để dạy . Phần lớn thời gian là kể cho kinh nghiệm trừ yêu diệt ma, cùng những cách ứng biến khi gặp nguy hiểm. Phải rằng, kiến thức thì c.h.ế.t, nhưng chiêu thức thì sống. Chú Văn từng tuổi , đúng là “ăn muối còn nhiều hơn ăn cơm”, nên quả thực học từ ông ít kinh nghiệm quý giá và thủ đoạn phong phú.   

Lão già đúng là một con cáo già, đ.á.n.h bài suốt bao năm quả uổng. Ông chiêu thức đây của chung là quá nhân từ: ném bùa thì cũng chỉ đập lưng. Làm căn bản vô dụng, càng âm hiểm bao nhiêu thì càng bấy nhiêu. Dù còn nhân tính, nhưng đối thủ thì . Nghĩ cũng đúng, hình như tất cả những vết thương đều là tự chuốc lấy. 

Chú Văn với , nếu đối phương da dày thịt béo thì đừng cứng đối cứng, đ.á.n.h chỗ mềm. Giống như Miêu Lão Thái Thái , cứng như sắt, nhưng rốt cuộc vẫn chỗ cứng, chỉ cần nhắm chuẩn thời cơ, tay một là hạ .   

Nói đến đây, ông còn một tư thế hết sức khả ố, bảo rằng, ngoài kiếm tiền đồng cũng dùng kiểu đó. Cứ vung như thì thứ gì mà hỏng cho ?  

Nghĩ cũng đúng, mỗi hỏng việc phần lớn đều vì kiếm tiền đồng chịu nổi kiểu dùng của . nếu vung thì dùng kiểu gì đây? Chẳng lẽ cầm cây gãi ngứa? Thế nên hỏi đối phương rốt cuộc kiếm tiền đồng dùng thế nào mới đúng.   

Chú Văn , thanh kiếm là xâu từ tiền đồng mà thành, mà tiền  là thứ tục nhất đời, cho nên dương khí cực nặng. Muốn phát huy uy lực lớn nhất của kiếm thì lấy m.á.u dẫn, m.á.u thông linh tiền. những thứ đó vẫn là cách đúng nhất. Chú Văn hỏi : “Cháu  học Kiếm Chỉ Phù  chứ?”

gật đầu, ông tiếp: “Thực trong Tam Thanh Thư ẩn chứa vô vàn huyền cơ, mỗi lá phù đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, trong đó cả Kiếm Chỉ Phù. Cháu dùng bàn tay vẽ Kiếm Chỉ Phù để sử dụng kiếm tiền đồng, thì mới thể phát huy uy lực lớn nhất của nó. Bởi vì đây sư phụ chúng cũng như .” 

Thì là thế. hiểu , hóa Kiếm Chỉ Phù  dùng để chém, mà là dùng để tăng uy lực cho kiếm tiền đồng! Chú Văn  lôi từ cái rương bách bảo gầm giường ba cái hộp, ném cho , : “Cháu dùng mấy thứ luyện tập .” 

mở hộp xem, kiếp, trong cả ba hộp đều là kiếm tiền đồng, bộ đều là Ung Chính Thông Bảo, giống y hệt thanh kiếm hỏng đó. Lúc mới hiểu vì khi thanh kiếm hỏng, lão già  chẳng hề xót của, hóa ông  còn cả đống hàng tồn thế ! Sau đó mấy ngày liền cứ dùng ba thanh kiếm luyện luyện . Thật cũng khá nhàn, vì chẳng cần di chuyển, mệt thì luyện cũng .  Dịch Hân Tinh thì khác.  

Mỗi tối giờ , hai đứa đều uống với một chầu. Lão Dịch than với rằng bây giờ mỗi ngày việc duy nhất của  là chạy chạy , chạy đến mức bắp chân sắp chuột rút luôn. Cuối cùng  chịu nổi, bèn hỏi chú Lâm xem thể đổi sang môn thể thao khác , ví dụ như bida snooker gì đó.

Chú Lâm bảo đổi môn thì , nhưng đổi sang ba môn phối hợp. Vừa xong câu đó, lão Dịch suýt nữa thì dọa tè quần. Anh  lập tức quỳ xuống đất, nước mắt nước mũi giàn giụa : “Huấn luyện viên, cháu  chơi bóng rổ.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-221-hen-ho-voi-anh-nhe-1.html.]

Dịch Hân Tinh cũng coi như thông suốt, nghĩ bụng dù cũng vận động, so với chạy bộ thì chơi bóng rổ chắc chắn vui hơn nhiều. Vậy nên   sang với : “Thế nào, rảnh thì cùng trai thể thao cho nó m.á.u nhé?”  

Chắc tên  tự coi là Mitsui . tên ngốc tự nhiên , chỉ khổ. Sau mấy ngày khổ luyện, hai đứa quả thật học ít kinh nghiệm, nhưng cả hai đều hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là nước đến chân mới nhảy, tuy tác dụng lớn, nhưng ít còn hơn .

Hôm nay là ngày cuối cùng . Tối qua Trương Nhã Hân vui vẻ gọi điện cho , rằng cha nuôi của em đồng ý cho chúng theo đoàn du lịch. khổ một tiếng, chuyện vốn trong dự liệu. Ngày mai đàm phán với lão già Viên Mai, mà lúc thể vực dậy tinh thần. Chú Văn cho nghỉ hẳn một ngày hôm nay để nghỉ ngơi cho , chuẩn đối phó với ngày mai, khi kết thúc còn dặn một việc, bảo tối nay nhất định

giường nghĩ thầm, là nghỉ ngơi, nhưng cũng thể cứ trơ như . gì đó, nhưng rốt cuộc nên gì đây?

Chỉ cần nghĩ tới ngày mai là thấy bực bội. Bản lĩnh của Viên Mai, chúng   tận mắt chứng kiến , chỉ tùy tiện dùng một con rối mà suýt nữa lấy mạng cả bọn, hơn nữa còn cái gọi là thập con quỷ hộ , nghĩ thôi thấy đau đầu. Dù chú Văn Viên Mai sẽ giở trò bẩn, nhưng chơi bẩn thì chỉ . Thạch Đầu vì năng lực tự bảo vệ nên và lão Dịch cho , nếu Viên Mai trở mặt, và lão Dịch còn bao nhiêu phần sống sót? 

Mẹ kiếp, đúng là nhức đầu thật. giường, tiện tay cầm điện thoại lên lướt lung tung cho đỡ chán. Bỗng nhiên, trong danh bạ   thấy cái tên Lưu Vũ Địch. Nghĩ tới Lưu Vũ Địch, trong lòng thấy dễ chịu. Từ từ chối , vẫn hề liên lạc nào.   

Nghĩ kỹ thì cũng thật sự với em , giờ con bé  nghĩ thông hơn . Tính cách con bé hiểu rõ, bướng bỉnh đến c.h.ế.t, từ nhỏ , chắc là di truyền từ ông nội Túy Quỷ Lưu. Một khi nhận định chuyện gì thì sẽ lao thẳng tới cùng, dù trong lòng khó chịu thế nào cũng để khác

Nói cũng lạ, hiểu vì , đột nhiên nảy sinh một thôi thúc gọi điện cho em . Dẫu thể là tự chuốc khổ , nhưng nhịn .

mang mệnh cô độc, nhân duyên đều định sẵn là chỉ hoa mà kết quả, nhưng nghĩ thì ngày mai sống c.h.ế.t còn , cớ gì phá lệ một ? Với , cũng chuyện phạm pháp gì, chỉ gọi một cuộc điện thoại thôi mà, chẳng lẽ thế cũng trời đ.á.n.h ?

Nghĩ tới đây, ngón tay liền ấn xuống phím gọi. Điện thoại đổ chuông vài tiếng  bắt máy, giọng của đối phương vang lên từ đầu dây bên , nhẹ nhàng với : “Cuối cùng cũng nhớ tới em .”

Chỉ một câu thôi mà suýt  bật . Vốn trong đầu chuẩn sẵn cả đống chuyện nhạt nhẽo để mở lời, câu , tất cả lập tức bay sạch. Tim bỗng đập nhanh hơn, há miệng mấy mà chẳng gì. Giọng em  khẽ, còn vẻ ngang ngạnh khi còn nhỏ, ngược trở nên dịu dàng, trong sự dịu dàng dường như còn pha chút u uẩn, giống hệt giọng dành cho yêu lâu ngày gặp. 

Đầu óc trống rỗng . Vì còn lời chuẩn sẵn, chỉ thể lắp bắp : “À thì… nhóc con, mấy ngày nay em vẫn chứ?”

Đầu dây bên , Lưu Vũ Địch nhẹ giọng đáp: “Ừm, em vẫn . Còn thì , ăn uống đúng bữa ?”

Không hiểu vì , em , lòng bỗng ấm lên, một cảm giác khó tả trào dâng. vội vàng đáp: “Có, .”

Nói chuyện cũng giống như chơi cờ, gặp đối thủ thì mới thoải mái. Vốn dĩ đây là sở trường của , thế nhưng hôm nay chẳng hiểu , khi trò chuyện với Lưu Vũ Địch, rụt rè như một con chim cút, sợ lo. Trong chốc lát, cả hai đều thêm lời nào, cứ lặng yên như thế, yên đến mức dường như thể rõ cả thở của đối phương. 

Cuối cùng vẫn là em mở lời . Đầu dây bên thấy im lặng mãi, liền khẽ thở dài, hỏi: “Hôm nay gọi cho em là chuyện gì ?”

Nghe , sững , nên trả lời thế nào cho . Thật  cũng chẳng chuyện gì cả, nhưng thể như , thế thì quá tổn thương . Trong đầu rối như tơ vò, chính lúc đó cũng hiểu nổi , bỗng nhiên buột miệng thốt một câu: "Nhóc con , là… chúng ngoài dạo một chút nhé?” 

Ngay cả bản cũng dám tin thể thẳng thừng như , nhưng đó đúng là sự thật. Khi trong đầu đột nhiên nảy ý nghĩ , lẽ vì quá cô đơn, cũng lẽ vì nỗi sợ hãi ngày mai. chỉ là để tiếc nuối mà thôi, chỉ thôi.

Không khí trong khoảnh khắc trở nên yên lặng đến đáng sợ. chờ đợi câu trả lời của Lưu Vũ Địch.

Loading...