Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 220: Người tốt mệnh bạc
Cập nhật lúc: 2025-12-16 13:57:18
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trời sáng hẳn. Cả bọn chúng đều thương, thức trắng suốt đêm nên khó tránh khỏi cảm giác mệt mỏi, khó chịu. Vết thương của Thạch Quyết Minh liền , công nhận bát nước phù trộn lẫn nước bọt và tro giấy của chú Văn quả thật hiệu nghiệm.
Trong câu chuyện chú Văn kể, Viên Đức chỉ chiếm một phần nhỏ, hơn nữa chú Văn còn đối phương vô cùng trượng nghĩa, ngay cả Phúc Trạch Đường cũng là do chú giúp đỡ dựng nên. Thế nhưng Thạch Quyết Minh từng với chúng rằng chú Viên là "mắt Lưu Linh trong quan tài", sinh mang phản cốt. Chẳng lẽ chú Văn ?
Hai lão thần côn phần ngạc nhiên, đáp: “Mắt Lưu Linh trong quan tài gì chứ? Bọn chú .”
Điều quả thật chút kỳ lạ. Hai đạo hạnh sâu như , bao nhiêu năm trời đôi mắt của Viên Đức gì khác thường. Lúc , Thạch Quyết Minh – vẫn luôn im lặng – bỗng lên tiếng. Anh giường, lưng tựa đầu giường, giọng với yếu ớt:
“Hai vị tiền bối cũng là chuyện bình thường, bởi thứ vốn chỉ trong Tam Thanh Bốc Toán, thuộc về cương yếu tướng mạo, là bí quyết thượng thừa của ‘xem định tướng’.”
Chú Văn và chú Lâm gật đầu, thở dài : “Xem những thứ ghi trong Tam Thanh Thư vẫn là chính tông. À đúng , cháu mắt của Viên Đức khác thường, rốt cuộc khác ở chỗ nào? Có thể rõ cho hai bọn ?”
Thấy hai ông già vẫn chuyện gì, Thạch Quyết Minh liền kể cho họ về “mắt Lưu Linh trong quan tài”. Chú Văn xong thì sững . Chú Lâm kinh ngạc : “Không thể nào, lão Viên hẳn loại đó chứ? Nếu những gì cháu là thật, thì ông giấu quá sâu . rốt cuộc ông gì?”
Mấy chúng đồng loạt khổ. Biết hỏi ai bây giờ?
Chú Văn lên tiếng, nhíu chặt mày như đang suy nghĩ điều gì đó. Câu chuyện của ông hẳn kể xong, trong lòng nghĩ, tuy vẫn còn vài chỗ thông suốt, nhưng giờ chúng đại khái hiểu kẻ địch của là ai , chính là Viên Mai, lão khốn đó. Mẹ kiếp, tạm thời đến chuyện dùng tà pháp mỗi năm hại c.h.ế.t bao nhiêu , chỉ riêng việc lão tạp chủng dám đào mộ Cửu Thúc, trộm Tam Thanh Thư thôi, cũng đủ để chúng thể tha cho !
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, liền hỏi chú Văn: “À đúng chú Văn, chú trong hang còn gì cả? Vậy nghĩa là Viên Mai thể trộm hoặc phá hủy t.h.i t.h.ể của Cửu Thúc, cùng với cái lão cương thi ?”
Chú Văn , nét mặt nặng nề gật đầu.
Mẹ kiếp Viên Mai. Phải rằng địa vị của Cửu Thúc trong lòng mãi mãi là vô cùng cao cả. Nếu ông, e rằng bây giờ vẫn còn lẩn quẩn ở Bán Bộ Đa . Tuy rốt cuộc Viên Mai gì, nhưng dám x.úc p.hạ.m t.h.i t.h.ể của Cửu Thúc, lập tức khiến nổi giận. Cũng may là g.i.ế.c phạm pháp, thật đấy, nếu g.i.ế.c phạm pháp, thì em xách d.a.o phay xông thẳng tới tập đoàn Viên thị, liều mạng với lão khốn đó !
Thấy tức giận như , chú Văn lắc đầu : “Tiểu Phi, cháu bình tĩnh . Hiện giờ chúng vẫn rõ rốt cuộc chuyện là thế nào, gặp việc mà tâm loạn là đại kỵ. Giờ Viên Mai lộ diện, hơn nữa cũng hẹn tuần sẽ rõ mục đích cho mấy đứa . Lão già Viên Mai tuy khó đoán, nhưng xét cho cùng vẫn xem là một nhân vật, hẳn sẽ lừa các cháu. Bây giờ tất cả mới chỉ là suy đoán, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, chuyện để hãy .”
Đột nhiên thấy khá ngưỡng mộ tính cách của chú Văn. Có lẽ cũng do trải đời nhiều, nên bất kể gặp chuyện gì ông cũng thể giữ bình tĩnh. Có lẽ đây mới chính là khí chất mà một t.ử Bạch phái nên . Hai bọn họ lúc , khác xa với hai gã “thần côn” ngày chỉ khoác lác đ.á.n.h bài.
thở dài một , suy cho cùng thì vẫn chỉ một câu: chúng còn quá non. Chuyện gì cũng , còn tự loạn trận tuyến, lẽ đúng như chú Văn , trẻ tuổi vẫn còn thiếu rèn luyện.
lúc đang tự kiểm điểm bản , lão Dịch đang bên cạnh móc mũi bỗng nhớ một chuyện quan trọng. Anh nhanh chóng rút ngón tay nhỏ khỏi lỗ mũi, tiện tay búng một cái, mở miệng hỏi hai ông già: “À đúng , chú Lâm, chú Văn, hai cũng phạm ngũ tệ tam khuyết, trong mệnh hai chú thiếu cái gì ?”
Cục gỉ mũi “ lò” lão Dịch búng , vạch trong trung một đường cong vô cùng duyên dáng, lệch trật rơi ngay lên cánh tay chú Lâm. Vì thế còn kịp để chú Văn trả lời, gân xanh trán chú Lâm nổi lên, lão Dịch đáng thương chỉ cảm thấy lưng toát một tầng mồ hôi lạnh.
và Thạch Đầu một cái, cùng khổ. Lão Dịch xui xẻo chú Lâm tát cho một cái thật mạnh, lập tức ngoan ngoãn hẳn, dám thêm nửa lời.
Chú Văn bộ dạng của Dịch Hân Tinh, nhịn mà bật , với chúng : “Không sai, bọn chú đúng là phạm ngũ tệ tam khuyết, nhưng cũng rốt cuộc là khuyết cái gì.”
Nghe , bật , ngờ lão quái vật như thế mà chuyện cũng ít, thế nên : “Vậy thì đúng lúc , em của cháu thể tính hai chú khuyết cái gì. Ngoài , chú Văn, lát nữa cháu còn cho chú một bí mật, đảm bảo xong cũng sẽ giật .”
Cái gọi là mới đạo. Vị sư của kể cho chúng cả một đêm về đầu đuôi chuyện, nếu cho ông một bí mật thì quả thật lẽ. , điều định chính là chuyện “Thất Bảo Bạch Ngọc Luân”. Nhớ đầu tiên kể chuyện cho Cửu Thúc , ngay cả Cửu Thúc vốn ngày thường cực kỳ nghiêm khắc cũng kinh ngạc đến há hốc mồm. Không khi chú Văn chuyện nghịch thiên như , sẽ biểu cảm .
Thạch Quyết Minh thấy cũng từ chối. Dù thì chú Văn cũng cứu một , Thạch Đầu xin chút giấy bút và máy tính, hỏi ngày tháng năm sinh của cả chú Văn và chú Lâm, đó bắt đầu vận dụng tuyệt kỹ của , nhất tâm nhị dụng để tính mệnh cho hai .
Phải Thạch Đầu quả thật đang thương, bấm quẻ rõ ràng chậm hơn nhiều, nhưng dù , mười phút cũng tính xong. Anh khó nhọc cầm tờ giấy lên, hai ông già : “Hai vị tiền bối, mệnh lý của hai , cháu tính đại khái . Nếu nhầm thì chú Lâm là cô khuyết, giống tiểu Phi, cả đời định sẵn cô độc khổ sở, còn chú Văn…”
Thạch Quyết Minh ngập ngừng một chút, về phía đối phương. Chú Văn mỉm hiệu cho tiếp. Thạch Quyết Minh gật đầu, : “Còn chú thì giống cháu, đều là mệnh khuyết. Vốn dĩ mệnh định sống quá bốn mươi tuổi, nhưng chú vượt qua giới hạn . Có lẽ là do ngày thường tích đức hành thiện nên mới sinh tạo hóa. Tuy nhiên, thứ cho cháu thẳng, nhiều nhất cũng chỉ trong vòng hai năm nữa, mệnh e rằng sẽ ứng nghiệm.”
Thạch Đầu , lập tức sững . Sao thể như thế chứ? Không ngờ hai lão già mệnh giống chúng đến . Chú Lâm giống , định cả đời lấy vợ. Còn chú Văn… lão già , trong lòng bỗng nhiên đau nhói. Một lão thần côn như mà chỉ còn sống tới hai năm nữa, cũng khiến cảm thấy ông trời thật bất công?
Vì thường đoản mệnh như ?
Hai họ khi Thạch Quyết Minh , đều phản ứng quá lớn, dường như sớm coi đó là điều hiển nhiên. Mệnh cô của chú Lâm, thể hiểu , dù bản cũng là mệnh cô, rõ nỗi khổ trong đó. Hai lão già chôn chặt tình yêu sâu trong lòng suốt ba mươi năm, đến nay vẫn đổi, chỉ là khổ cho chú Văn. Tuy mệnh cô, nhưng chẳng khác gì, thật khiến khỏi xúc động.
Chú Văn khẽ mỉm , đáp: “Chuyện , thật đó chú cũng lờ mờ cảm nhận . Ngay Tết, chú kiểm tra ung thư gan, hơn nữa là giai đoạn cuối.”
Cái gì cơ?! ông bình thản tình trạng cơ thể của mà kinh hãi tột độ, nhất thời thể tiếp nhận nổi. Chú Văn – suốt ngày thích chơi đấu địa chủ, giả thần côn – chẳng lẽ thật sự sắp c.h.ế.t ?
Nói gì nữa đây cũng đầu đối mặt với cảnh sinh ly t.ử biệt, mà vẫn khó lòng chấp nhận nổi. Sau đó chợt nghĩ, may mà Thạch Đầu nhà thông minh tuyệt đỉnh, sớm điều tra chuyện Thất Bảo Bạch Ngọc Luân. Chỉ cần gom đủ bảy bảo vật thì nhất định thể cứu mạng chú Văn. Chỉ điều, nghĩ tới thôi thấy nhức đầu: cái tẩu t.h.u.ố.c còn trong tay Viên Mai vẫn , còn kiếm Hoàng Sào thì chút manh mối nào, thật sự khiến đau đầu vô cùng.
Chú Lâm dường như vẫn bệnh tình của chú Văn. Ông liếc chú Văn một cái, gì, chỉ bất lực lắc đầu , lưng với chúng , cúi gằm mặt xuống. Dù hai họ cũng cãi cọ nửa đời , nếu chú Văn mà c.h.ế.t, e rằng chú Lâm cũng chẳng còn vui vẻ gì nữa.
Thấy lời khiến bầu khí trở nên nặng nề từng , chú Văn tự giễu : “Đám hậu bối các cháu đừng như . Sinh lão bệnh t.ử vốn là do trời định, đều là mệnh cả. Chú thấu , nên mấy đứa cần như thế. À đúng tiểu Phi, cháu chuyện thì luôn .”
Có lẽ do hình ảnh chú Văn giờ ăn sâu bén rễ trong lòng , nên nhất thời quen nổi với dáng vẻ lạc quan, khoáng đạt như bây giờ của ông . như cũng , nở nụ lệch nửa mặt, : “Thật bọn cháu một tin . Đó là hiện tại cách phá giải ngũ tệ tam khuyết !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-220-nguoi-tot-menh-bac.html.]
Hai họ câu thì lập tức sững sờ. Chú Lâm cũng giật một cái, lập tức . rõ mũi ông đỏ lên, đối phương , giọng run run hỏi: “Cháu cái gì? Có cách phá giải ngũ tệ am khuyết ?”
gật đầu, kể cho họ chuyện Thất Bảo Bạch Ngọc Luân. Thế nhưng điều khiến thấy lạ là, hai lão già tuy kinh ngạc, nhưng chấn động dữ dội như Cửu Thúc năm đó. Đợi xong, hai cũng lên tiếng, chỉ cúi đầu, đang nghĩ gì.
Một lúc , chú Văn ngẩng đầu lên, lẩm bẩm như tự với chính : “Vận mệnh… thật sự thể đổi ?”
Câu giống hệt những gì Cửu Thúc từng khi chuyện năm xưa. Vận mệnh, rốt cuộc thể đổi ? Nếu là , lẽ ngay cả cũng sẽ nghi ngờ, nhưng bây giờ thì . Bởi vì chúng tự chứng thực , chỉ cần phương pháp đúng đắn, thể chui qua kẽ hở của thiên đạo. Có lẽ những lão tiền bối vẫn hiểu rằng, bất cứ thứ gì cũng đều “lỗ hổng”. Nghĩ , dứt khoát :
“Tất nhiên là thể! Chú Văn, hiện tại trong tay chúng cháu năm món , vì chú đừng mất hy vọng. Chúng nhất định sẽ sớm tìm đủ Thất Bảo, phá giải ngũ tệ tam khuyết đang trói buộc !”
Nghe , chẳng hiểu vì chú Văn hề tỏ quá vui mừng, ngược còn lẩm bẩm: “Chú hỏi là thể , chỉ hỏi là… chuyện nghịch thiên như , thật sự ?”
Câu đây cũng từng nghĩ tới. Người thường thiên mệnh bất khả vi, đời sống thế gian giống như đang diễn một vở kịch định sẵn. Trong vở kịch , kẻ , dân thường cũng vương hầu tướng lĩnh. Vai diễn mà chúng đảm nhận là thứ thể tự chọn. Con cúi đầu chào đời mang theo chữ “mệnh”; cho dù chỉ xét theo mặt chữ, vận mệnh cũng là quyền lực tối cao của thế gian. Chống quyền lực thật sự là ?
Nếu là của , chắc chắn sẽ còn do dự. khi trải qua từng chuyện, ý chí của trở nên kiên định. Câu trả lời là khẳng định: mặc xác thiên đạo. Vì diễn theo kịch bản của nó? Vì thể tự chọn lấy một vai diễn phù hợp cho bản ?
Con đều dồn ép mà , từ lúc sinh . Lấy chính ví dụ: vận mệnh của thể là hoang đường đến cực điểm. Vốn dĩ chỉ là một thanh niên bình thường, chỉ mong giờ hành chính, tan ca về nhà vợ bữa cơm nóng. Thế nhưng sự trêu ngươi c.h.ế.t tiệt của phận, tất cả những thứ đều còn nữa. Mỗi liều mạng đ.á.n.h với yêu quái, chẳng còn thấy mặt trời ngày mai ; mỗi xử lý vết thương, tính xem liệu nặng hơn . Ngón tay vì vẽ bùa mà chai sần dày cộp, còn để giữ mạng sống, nửa bên mặt của biến dạng đến cả một nụ gượng cũng chậm năm giây. Tất cả chỉ vì ngũ tệ tam khuyết, chính vì nó mà mất thứ cơ bản nhất của một con — tình yêu.
Khi Lưu Vũ Địch thổ lộ, bề ngoài bình tĩnh từ chối, nhưng ở đầu dây bên lẽ hề rằng, lúc trong lòng đang chảy máu. Bởi vì lựa chọn, quyền yêu.
Rốt cuộc là vì cái gì chứ?!
Chẳng lẽ chỉ vì là cái gọi là t.ử Bạch phái c.h.ế.t tiệt ?? Chẳng lẽ chỉ vì là món đồ chơi của phận ?? Thiên đạo thể trái ư? Vậy tại ngoài xã hội, những kẻ tham quan ô thể sống ung dung tự tại như thế? Vì bọn họ lạm quyền ức h.i.ế.p dân nghèo, g.i.ế.c phóng hỏa, vẫn thể tam thê tứ ?!
Vì mấy chúng liều sống liều c.h.ế.t trừ yêu diệt ma, bất chấp tính mạng để cứu khác, mà cuối cùng gánh lấy ngũ tệ tam khuyết, vĩnh viễn thể thoát ? Rốt cuộc là vì cái quái gì chứ?
đời thật sự thứ gọi là báo ứng, nhưng vì chúng thiện báo? Chẳng lẽ đợi đến kiếp ư? kiếp chúng sẽ là gì, ai nó ?
Trong Phật ngữ : Khổ nạn giáng , nên khéo giữ tâm, ngoại cảnh lay động, trong lòng cũng sinh vọng niệm.
điều đó ích gì ? Ai thể thật sự ? Chúng đều chỉ là dân thường, rốt cuộc mấy thể thật sự thấu? rõ, chí lớn kiểu “trời nếu ép , ắt nghịch thiên”. hiểu rõ bản nặng nhẹ bao nhiêu, chỉ là một con kiến bé nhỏ trong xã hội . Nếu chân gãy, kiếm thức ăn, cũng thể trông mong cả tổ kiến dời đến nơi gần đồ ăn hơn. Điều duy nhất thể , chỉ là lê từng bước tập tễnh mà tiếp, cho dù rõ, phía là một con đường c.h.ế.t.
cơ hội nối cái chân cho con kiến nhỏ bé như , còn lý do gì để bỏ qua? Chỉ là chui khe hở của thiên đạo một chút thôi, như thì gì sai chứ?
nghĩ lý do khiến chú Văn suy nghĩ như là vì ông và chúng lớn lên trong thời đại và cảnh khác . Ông sinh trong xã hội cũ, trưởng thành lá cờ đỏ, e rằng cũng sẽ theo vết xe đổ của Cửu Thúc — cứng nhắc, linh hoạt, giống tư tưởng của thế hệ chúng . Vì thế với đối phương:
“Chú Văn, tuy danh nghĩa chú là sư của cháu, nhưng trong lòng cháu vẫn luôn kính trọng chú như sư phụ. Chú cứ yên tâm, cháu sẽ để chú c.h.ế.t . Bây giờ chỉ còn một trong Thất Bảo là Bách Nhân Oán trong tay Viên Mai . Nếu cái tẩu thuốc đúng là do trộm, thì chứng tỏ đến Thất Bảo Bạch Ngọc Luân. Như tuần nhất định sẽ điều kiện với chúng . Dù hiện giờ trong tay chúng năm món , xét về lượng thì đang chiếm ưu thế.”
Chú Văn , vẻ mặt như thể hài lòng. Quả đúng như , tuy về bối phận chúng là sư , nhưng tuổi tác của ông đủ cha , nên trong mắt đối phương, từ đến nay vẫn giống như một bậc trưởng bối hậu bối . Lão già xong liền mỉm :
“Cháu , hết lo cho bản cho rõ ràng . Mà , rằm tháng cháu gặp sư phụ ?”
lắc đầu. Tính cuối gặp Cửu Thúc là khi mới quen Thạch Quyết Minh, đến nay mấy tháng , vẫn cơ hội gặp . Thế là lắc đầu, :
“Không, cuối cháu gặp ông là lúc chú lên núi Y Vu Lư. Còn chú thì , mấy tháng nay chú với sư phụ những chuyện ?”
Chú Văn cũng lắc đầu: “Chuyện đúng là dở dở , mỗi dùng nước giếng bôi gương chỉ đúng một canh giờ thôi. Chú còn tưởng cháu cần dùng, nên nhường cho, ai ngờ cháu lãng phí mất.”
hổ gãi gãi đầu. Giờ thì hiểu , chuyện cũng giống như gọi điện thoại : bên đang liên lạc với Cửu Thúc thì bên chú Văn sẽ hiện báo bận. Cách giải thích thì buồn , nhưng quả thật là như thế. Chỉ từ bao giờ Cửu Thúc “đắt khách” đến , đúng là trùng hợp trớ trêu. May mà ngày rằm tiếp theo cũng còn xa, nhẩm tính một chút, tuần tới, thêm đúng một ngày nữa tức là ngày hôm khi chúng gặp Viên Mai theo hẹn, chính là rằm. Đến lúc đó thể đem bộ chuyện cho ông , xem rốt cuộc ý của ông là thế nào.
Bất giác, cả buổi sáng gần trôi qua, đồng hồ treo tường sắp chỉ mười giờ, câu chuyện giữa hai thế hệ chúng cũng kể xong. Nhớ những chuyện xảy tối qua, đến giờ vẫn thấy phần khó tin, nhưng may mắn vì tất cả đều là thật. Những vấn đề từng khiến đau đầu đây, tuy vẫn giải quyết triệt để, nhưng cũng còn rối như một mớ bòng bong như nữa.
Cuộc sống mà, giống như một cuộn chỉ rối, lúc nào cũng vài nút thắt gỡ nổi. Giờ đây thấy chuyện dần trở nên rõ ràng, chúng thể thở phào nhẹ nhõm cho ? tin rằng, chỉ cần gặp Viên Mai, chúng nhất định sẽ thêm nhiều chân tướng hơn, thậm chí việc sự thật phơi bày cũng là thể, ít nhất cũng sẽ rốt cuộc gã khốn đó đang gì. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là giở trò.
Hơn nữa, đến lúc đó cũng chẳng sợ Viên Mai lật lọng. Dù chơi trò âm hiểm thì suy cho cùng cũng chỉ một , còn là một lão già. Nếu đàm phán mà trở mặt, với sức tay hiện tại của , chỉ cần tóm là thể đập cho đầu nở hoa ngay. Chúng cũng chẳng ngán mai phục , rằng Tam Độn của lão Dịch thứ để trưng bày. Bây giờ hai đứa , đối phó với thường còn dễ hơn đối phó với ác quỷ nhiều.
Không nữa thì trói quách , xem chịu mở miệng , nghiến răng nghĩ một cách đầy hung hăng.
rõ ràng chú Văn nghĩ chuyện đơn giản như . Ông với chúng : “Tuy Viên Mai vẻ khinh thường những thủ đoạn hèn hạ, nhưng thì chỉ mặt lòng. Theo điều tra của chú, dù là ngày thường, bên cạnh cũng luôn thập quỷ theo hầu, mà mười con quỷ đó, trong mắt chú, tuyệt đối hạng xoàng. Hai đứa vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
C.h.ế.t tiệt, đúng , quên mất chuyện cơ chứ. Trước đây Thạch Đầu từng , Viên Mai là “thần tiên giáng thế” quái quỷ gì đó, sinh ngũ quỷ mở đường, ngũ quỷ hộ . Tuy mười con quỷ lợi hại đến mức nào, nhưng thôi cũng đủ chẳng loại dễ đối phó. Nghĩ thử xem, nếu mỗi con quỷ đều thực lực như Miêu Lão Thái Thái, thì còn trói ai nữa, trói là may lắm .
Nghĩ đến đây là thấy đau đầu. Nếu đến lúc đó đàm phán thất bại, chẳng lẽ mời Thường gia nhập xác? Đừng đùa chứ. khổ một tiếng, Thường gia nhập , năm phút ngắn ngủi đó ít nhất lấy của năm mươi ngày dương thọ. Đừng tưởng ít, rằng đời cho dù sống tới mức thành tinh nữa cũng chỉ hơn hai vạn ngày, thời gian quý giá vô cùng. Nếu cứ lạm dụng việc thỉnh Thường gia, e rằng cũng chẳng còn sống mấy năm nữa.
Nghĩ đến đó càng khiến nhức đầu hơn. Lão Dịch bên cạnh cũng mang vẻ mặt khó xử. Chú Văn thấy bộ dạng của hai đứa thì mỉm , nghiêm túc : “Đừng nản chí, tiểu Phi. Trước đây chú chỉ điểm công khai cho cháu là vì tâm tính của cháu còn đủ, thiếu sự rèn giũa. bây giờ thì khác . Trong một tuần tới, chú sẽ giúp cháu củng cố thêm những kiến thức cơ bản về đạo thuật.”
Nói đến đây, chú Văn bỗng dừng một chút, , giọng đầy thâm ý: “Hơn nữa đợi đến khi thời cơ chín muồi, chú sẽ tặng cháu thêm một món quà.”