Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 219: Sự thật về "Thất Tử"
Cập nhật lúc: 2025-12-16 04:02:40
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cáp Nhĩ Tân đúng là vùng đất sinh nhân tài, ít nhất đối với thì là như . Trước đây luôn cho rằng trong cái nghề “ăn cơm âm phủ” chỉ là chút bản lĩnh, còn khác chẳng qua cũng chỉ là ếch đáy giếng. mãi đến khi chú Văn kể xong bộ sự thật, mới nhận , kẻ thực sự ở đáy giếng từ tới nay chính là .
Chú Văn , khi trở về Trường Xuân, con đường của ông hề suôn sẻ. Tuy chân tài thực học, vài năm cái tên “Văn Minh Bạch” cũng dần tiếng, nhưng ông vẫn luôn cảm thấy cuộc sống đó thứ mong . Nhìn thấu nhân tình ấm lạnh, nếm đủ thế thái nhân sinh, khiến chú Văn dần mất niềm tin con . Cho đến một ngày, chú Lâm đột nhiên gọi điện đến, rằng ở Cáp Nhĩ Tân một mối ăn lớn, hỏi ông tới .
Tuy hai lão già tính tình hợp, thường xuyên cãi vã, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu, những mâu thuẫn đó là thật. Kỳ thực, hai lão già đều coi đối phương như , bởi sư phụ mất, họ chính là duy nhất của . Lâu ngày gặp, ngay cả một để đấu khẩu cũng , thế là chú Văn lập tức đồng ý, lên tàu hỏa Cáp Nhĩ Tân.
Khi , Dịch Phúc Quán của chú Lâm vẫn chỉ mới là hình hài ban đầu, thuê một căn phòng nhỏ để giúp xem đất, trấn sát. Cho đến một buổi chiều nọ, trong tiệm xuất hiện hai vị khách, là hai em ruột. Lúc cải cách mở cửa mới vài năm, hai mặc vest chỉnh tề là thấy dáng dấp ông chủ, chú Lâm tươi tiếp đón, hỏi họ chuyện gì cần hóa giải.
Hai đó chính là em Viên Đức và Viên Mai. Khi công ty của họ mới thành lập, tuy tiền nhưng vẫn đạt tới địa vị như ngày hôm nay. Nói thì kỳ lạ, ngay từ cái đầu tiên, chú Lâm cảm thấy điều gì đó . Dù ông tu luyện Tam Thanh Thư, nhưng đạo thuật chính tông thì lão già học từ thuở nhỏ, sớm luyện một đôi mắt thể “xem khí hỏa của con ”. Vừa thấy hai bước , chú Lâm nhận họ mang theo một luồng khí bất thường. Phải rằng, chỉ tu đạo mới thể tụ khí, thường tuyệt đối . Hơn nữa, trong hai em , một mặt chữ điền, ngoài luồng khí quanh khác lạ, dường như lưng còn vương vài phần sát khí.
Chú Lâm lập tức hiểu ngay, xem khả năng đây là tới phá quán.
lúc đang định dò xét thực hư của họ thì hai em khá thẳng thắn, trực tiếp rõ chuyến tới ý gì khác, chỉ là công ty xây xong, tìm giúp chỉnh sửa phong thủy. Hai tìm khắp Cáp Nhĩ Tân, nhưng phần lớn gặp bọn giang hồ lừa đảo, mãi tới khi khác giới thiệu mới tìm chỗ .
Nghe xong, chú Lâm thấy phần buồn , liền với họ: “Người sáng mắt chuyện mập mờ, với đạo hạnh của hai vị, e là chẳng cần tay .”
Hai ngượng ngùng mừng thầm, rằng tìm đúng bản lĩnh thật sự. Chỉ thấy đôi mắt đen thẫm khiêm tốn : “Không giấu gì , hai em chúng từ nhỏ cũng học chút bản sự trong nhà, nhưng vì cha mất sớm nên tinh thông thuật ‘dời gió đổi nước’. Lần nhờ giúp bố trí một cục phong thủy bên cạnh công ty, tiền bạc thành vấn đề, khi xong việc, em chúng nhất định hậu tạ.”
Chú Lâm thấy hai cũng thú vị, là của Bạch phái mà thuật dời gió đổi nước, trong lòng khỏi bật . nghĩ thì bản ông cũng , năm xưa khi Cửu Thúc dạy chú Văn thuật , ông còn nhập môn. Sau đó Cửu Thúc bảo chú Văn dạy cho chú Lâm, nhưng hai lúc suốt ngày cãi cọ, nên rốt cuộc cũng chẳng học gì.
Ngoài miệng thì chú Lâm mắng chửi, nhưng trong lòng nhớ chú Văn, dù cũng mấy năm gặp. Thế là ông liền nhận lời, liên hệ với hcus Văn.
Sau khi chú Văn tới Cáp Nhĩ Tân giúp công ty Viên thị bày một cục phong thủy “Kim Thiềm Hiến Bảo”. Anh em họ Viên mừng rỡ vô cùng, bởi kết giao hai Bạch phái chân chính, tuổi tác xấp xỉ , chuyện hợp. Chỉ Viên Mai tính tình cao ngạo, dễ gần, còn Viên Đức thì khác. So với em trai, Viên Đức cực kỳ hào sảng, đối với chú Văn và chú Lâm gần như cảm giác gặp quá muộn. Thậm chí chú còn bỏ tiền mua liền hai căn nhà mặt phố ở khu Đạo Ngoại, để cho hai chỗ dừng chân và mở tiệm.
Chú Văn khó lòng từ chối tấm thịnh tình , từ đó đành bén rễ Cáp Nhĩ Tân. Ông với chúng : “Thật mấy năm nay sống cũng tệ, ngày thường mắng c.h.ử.i lão X vài câu, còn kiếm tiền.”
Chú Lâm bên cạnh nãy giờ gì, liền ngẩng đầu lên, trừng mắt đối phương mà quát: “Lão già khốn kiếp, ông còn dám ? Hai ai mắng ai, trong lòng ông rõ ?”
Chú Văn mắng cũng hề nổi giận, trái còn mỉm nhè nhẹ. Chúng trong phòng thấy hai trở về dáng vẻ cũ cũng bật theo. Câu chuyện của họ kể đến đây, chúng hiểu rõ ngọn ngành. Hai lão già tuy miệng lưỡi chẳng hiền hòa, nhưng lòng thì nóng hổi, mạnh hơn bao nhiêu so với những kẻ ngoài mặt đạo mạo mà trong lòng giả dối. Chỉ là giờ tuổi cao, cũng dần dần cãi nổi nữa. Con một khi già , dễ cô đơn, dễ hoài niệm quá khứ. Hai oan gia đấu khẩu suốt bao năm, thành quen mất , kỳ thực trong lòng họ từ lâu coi như em ruột.
Chú Văn tiếp: “Vốn dĩ cuộc sống như cũng coi như , ăn mặc lo. Ba năm , lão Viên chẳng hiểu vì rời khỏi công ty của , tay trắng , cùng vợ mở một quán mì nhỏ. Khi đó chú và lão X đến chỗ ông uống rượu, hỏi nguyên do, nhưng đối phương chỉ , gì. Sau nghĩ , chú thấy lẽ đó là mệnh mỗi mỗi khác, mỗi một cách sống, nên cũng hỏi thêm. năm ngoái, chú phát hiện một chuyện bình thường.”
Chuyện bình thường ư? Là chuyện gì? , lão Dịch và Thạch Đầu liếc , rằng chú Văn sắp đến mấu chốt . Ông dập tắt điếu thuốc, châm thêm điếu mới, :
“Chính là hai đứa dẫn con rơm tới . Ban đầu chú còn tưởng hai đứa chỉ lập đàn gọi về mấy con ác quỷ bình thường, ngờ thứ dẫn tới là… cái loại đó.”
Chú Văn bảo tuy bản từng học Tam Thanh Thư, nhưng đây thường xuyên thấy Cửu Thúc dùng phù, nên quen thuộc với loại khí tức . Khi , khi hạ con thế bằng rơm , ông kinh ngạc phát hiện thứ “khí” tỏa từ nó quen thuộc đến lạ, đó rõ ràng chính là khí tức của Tam Thanh Phù Chú, tuyệt đối thể nhầm lẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-219-su-that-ve-that-tu.html.]
Phát hiện khiến chú Văn chấn động vô cùng. Phải rằng Cửu Thúc qua đời, tiểu sư mới là truyền thừa duy nhất, con rơm rốt cuộc là chuyện gì? Thế là ông cùng chú Lâm trăn trở suy nghĩ suốt nửa tháng trời mà vẫn tìm manh mối. Khi gần đến Tết, vì nghĩ mãi , chú Văn đành về Cát Lâm ăn Tết. Sau Tết, đúng lúc Lý tìm tới nhờ lo liệu tang sự cho con gái .
Phải thật, chú Văn kỳ thực cũng khá “”. Ông rõ chiếc gối của Lý Tiểu vấn đề, nhất định sẽ xảy thi biến, nhưng vì rèn luyện nên đêm đó để mặc cho và lão Dịch xoay xở lầu, còn bản thì giường trằn trọc ngủ . lúc đó, trong đầu chú Văn chợt lóe lên một ý nghĩ, nhớ điều gì đó. Nếu đúng là thứ trong Tam Thanh Phù Chú, thì chỉ một khả năng duy nhất.
Đó chính là núi Y Vu Lư, nơi Cửu Thúc viên tịch, cái hang động nhất định xảy chuyện!
Ngay lập tức chú Văn bừng tỉnh. Khi Cửu Thúc qua đời, quyển Tam Thanh Phù Chú vẫn trong áo. Hai vẫn luôn nghĩ hang động đó sụp, cuốn sách cũng theo Cửu Thúc chôn vùi lòng đất. Thế nhưng con rơm tỏa đúng khí tức phù chú, khiến trong lòng chú Văn bắt đầu bất an. Sau khi sắp xếp xong tang lễ cho Lý Tiểu, ông liền cùng chú Lâm rời Cáp Nhĩ Tân, thẳng tới Liêu Ninh.
Quả nhiên, khi hai hang động ba mươi năm, họ phát hiện nơi vốn đá núi che kín nay xuất hiện một cửa hang lớn nhỏ. Hai vội vàng chui trong, chỉ thấy bên trong trống rỗng , thi thể của sư phụ và cái gọi là “xác vương Hạn Bạt” đều biến mất.
và lão Dịch kể tới đây thì lập tức thấy đầu óc cuồng. Mẹ kiếp, còn thắc mắc mãi đời kẻ dùng Tam Thanh Phù Chú, hóa là đào mộ của Cửu Thúc! Nghĩ tới đó, tim giật thót, trong đầu còn thoáng qua ý nghĩ chẳng lẽ là bọn đào mộ chuyên nghiệp? nghĩ , mấy thứ đó là tình tiết trong tiểu thuyết. Vậy rốt cuộc là ai lấy quyển Tam Thanh Thư?
Trong đầu chợt lóe lên một cái tên: Viên Mai! buột miệng thốt . Mẹ nó, bảo lúc Miêu Lão Thái Thái đỏ mắt, luồng khí tỏa quen đến thế, hóa là lão ch.ó đó, Viên Mai giật dây.
Chắc chắn lấy , chạy . Thế thì chuyện mới thông suốt, cũng đủ để giải thích vì thử thăm dò chúng . Dù trong hồ lô của đang bán t.h.u.ố.c gì, nhưng tuyệt đối liên quan tới Tam Thanh Thư!
Chú Văn gật đầu, : “Chú cũng nghĩ . Vì con rơm đó là do các cháu dẫn từ phía công ty Viên thị tới, nên khi về chú âm thầm điều tra. Quả nhiên phát hiện manh mối, đủ loại dấu hiệu đều cho thấy Tam Thanh Thư chính là do Viên Mai lấy . Loại chú pháp tác dụng hấp thu oán khí của những rơm g.i.ế.c c.h.ế.t. Dù chú rốt cuộc gì, nhưng thời điểm Tập đoàn Viên thị bắt đầu c.h.ế.t hằng năm trùng khớp với lúc Viên Đức rời khỏi. Vì thế, bọn chú cho rằng thực Viên Đức sớm chuyện em trai , chỉ là…”
Chú Văn ngừng một chút, thở dài tiếp lời:
“Chỉ là đúng lúc , Chân Thục gọi điện tới, thế là cả bọn cùng lên Thất Đài Hà. Sau đó chú hai đứa sẽ , nên mới Tam Á cùng Chân Thục. Đừng trách chú nhé, dù trải qua ngần chuyện, hai đứa cũng nên trưởng thành . Bát Diệu Sát tuy hung hãn thật, nhưng hai đứa lý nào đối phó . Huống chi nó còn một điểm yếu chí mạng, chứ?”
Mặt lão Dịch tái mét, một tay che miệng, gật đầu. Chú Lâm thở dài, dường như cũng đang lo lắng cho đứa đồ khổ của . Chú Văn tiếp:
“Nhắc tới cũng lạ, vốn dĩ bọn chú định đợi về Cáp Nhĩ Tân sẽ tìm Viên Đức, hỏi cho lẽ chuyện. khi thì Viên Đức biến mất, điện thoại tắt máy, liên lạc .”
Thì là như . Cuối cùng chúng cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc. Không ngờ chú Văn mang đến cho chúng nhiều bất ngờ đến thế. Khi sự thật dần dần lộ diện, chúng cũng còn mò mẫm từng bước nữa. liền hỏi:
“Vậy đó thì ?”
Chú Văn thế, liếc xéo một cái :
“Sau đó ? Sau đó thì cánh cứng , nộp đơn nghỉ việc chứ !”
khổ. Xem ngây thơ nhất vẫn là . Nếu nghỉ việc, lẽ chẳng rơi cục diện hôm nay, để bây giờ nửa bên mặt sưng vù như Ngô Lão Nhị, nghĩ thôi thấy bực bội.
trong những chuyện chú Văn kể, thấy ông nhắc nhiều đến chú Viên. Chẳng lẽ họ Viên Đức bình thường ? Nghĩ tới đây, hỏi:
“À… chú Văn, tạm gác chuyện sang một bên , cháu hỏi, đây hai chuyện ‘đôi mắt Lưu Linh trong quan tài’ của Viên Đức ?”