Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 192: Giả thuyết của Thạch Đầu

Cập nhật lúc: 2025-11-16 11:39:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5Akgnlo252

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng chẳng bao giờ ngày mai sẽ , sẽ xảy những chuyện gì, sẽ gặp những thế nào. Chính vì mà con mới sợ hãi, mong đợi ngày mai. nếu chúng ngày mai sẽ trông như thế nào, liệu còn mong đợi nó nữa ?

Buổi sáng hôm , thức dậy, lên trần nhà trong căn phòng nhỏ, lớp vôi bong tróc từng mảng. Không từ bao giờ, một con nhện giăng tơ tổ ngay đó. Loài sinh vật thật kiên cường, cho dù chỉ một góc nhỏ hẹp cũng thể sống , giống như con chúng , co trong thế giới bé nhỏ của nội tâm, ngày ngày dệt nên những giấc mơ rực rỡ nhưng rỗng tuếch.   

thậm chí còn nhớ tối qua về nhà bằng cách nào. thật, hôm qua lẽ là ngày tệ nhất trong suốt mấy năm nay của . Trước là phát hiện hai em nhà họ Viên lòng khó lường, đó Lưu Vũ Địch gọi điện tỏ tình. Chưa kịp tiêu hóa xong thì “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới”, tên đại gia c.h.ế.t tiệt tự tìm đến cửa, còn đ.á.n.h và lão Dịch thê t.h.ả.m đến . Thảm nhất là… bát cơm của cũng bay luôn. Sau còn công việc để , chỉ thể tạm thời một thằng đàn ông thất nghiệp ở nhà mà thôi. 

là một giây nóng nảy, ma quỷ dẫn đường. khổ, định dậy nhưng đau ê ẩm. Tối qua thật sự quá nguy hiểm, cổ tay còn Miêu Lão Thái Thái bẻ trật khớp. May mà chỉ là trật, chịu đau nắn là xong.  

Nhớ đêm qua, khi và lão Dịch nghỉ ngơi một chút, chúng cũng dám nán thêm. Hai đứa dìu khỏi trường. Nói gì thì , thật duyên với taxi, bất kể muộn cỡ nào cũng vẫy xe ngay. Vì câu chuyện phức tạp đến mức bắt đầu từ , nên chúng quyết định hôm nay gọi Thạch Quyết Minh đến để cùng bàn bạc đối sách.

dù gì thì chúng cũng chỉ là bình thường, ai cũng cuộc sống riêng. Tuy còn nữa, nhưng lão Dịch và Thạch Đầu vẫn còn công việc. Thế nên  bảo lão Dịch tranh thủ lúc đang  gọi cho Thạch Đầu một cuộc, tối nay vẫn tập trung ở nhà , bàn bạc đối sách cho trận t.ử chiến tuần .

giường, dù tỉnh nhưng chẳng nhúc nhích. Chỉ cần động nhẹ là cả đau ê ẩm, y như một lão già tuổi xế chiều . Mẹ nó, mới hai mươi hai tuổi thôi mà, thành thê t.h.ả.m đến mức ? Đáng lý tuổi là lúc tận hưởng cuộc sống, đúng như câu “tuổi đôi mươi xuân sắc rạo rực, là thời điểm nhất để tán gái”. Còn thì ? Cả ngày chìm trong nước sôi lửa bỏng.  

Người "vợ luôn là của ", đường đời vốn gập ghềnh. Thế mà đến cả một cô vợ “xoàng xoàng” còn chẳng kiếm nổi. Bị cái mệnh ngũ tệ tam khuyết ám , hết tới khác bỏ rơi. Đến mức ngay cả khi thích , tỏ tình với , bản cũng thể nhận lời. Đây là kiểu tra tấn tàn nhẫn cỡ nào chứ? 

Đang giường than thở cuộc đời, đột nhiên thấy buồn tiểu. là xui xẻo, đến cả quả thận buổi sáng thức dậy cũng xui theo luôn. Vì hễ cử động là đau, nên chỉ thể cố nhịn. Cũng may bao năm giáo d.ụ.c rèn cho khả năng nhịn tiểu vô cùng cứng cựa.  

Nhớ hồi cấp hai, chủ nhiệm lớp đúng là đồ . Bà trắng là đàn bà trung niên nóng giận thất thường, đến mức bọn xin ngoài vệ sinh cũng cho. Thế là đám học sinh chúng chịu khổ. ông bà chính sách, đối sách; nước luật, cách. Đám mầm non tương lai của CNXH chúng , mỗi khi “nước dâng quá cao”, đều luyện bản lĩnh đáng tự hào: đại pháp chuyển dời tinh thần, còn gọi là… nghĩ chuyện khác để quên buồn tiểu.

Giờ chẳng buồn nhúc nhích. Hai hôm nay Bào Long với vợ  du lịch, trong nhà chẳng còn ai. Đành nghĩ chuyện khác để phân tán sự chú ý. Con đúng là lạ thật, hễ yên tĩnh một chút là đầu óc bắt đầu vẽ vời lung tung. Mà còn thuộc dạng thích mơ mộng, thế là bắt đầu tưởng tượng. Nếu phá cái mệnh c.h.ế.t tiệt , cuộc sống của sẽ ? Không   tìm một cô vợ xinh cũng nhưng điều . Nếu thương nặng như nữa mà ở bên chăm sóc thì bao… 

Thật nghĩ kỹ , cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều. Chỉ cần khi khát thể với tay là lấy một cốc nước, hoặc khi buồn bên cạnh an ủi. Cho dù mùa đông ở Cáp Nhĩ Tân lạnh thấu xương, chỉ cần hai ôm thì cũng thể sưởi ấm cho .

tất cả những thứ đó hình như còn xa xôi, xa xôi lắm. 

Những chuyện thể thực hiện trong đời thực, lẽ chỉ thể thành trong mơ thôi. Nghèo thì nghèo, chứ mơ mộng thì ai cũng quyền mà. Cuộc đời thể cướp sức lực của , nhưng giam nổi linh hồn của . Rồi sẽ một ngày, tất cả mục tiêu của sẽ thành hiện thực, đến lúc đó nhất định sẽ hét lên bằng tất cả sức lực trong trái tim .

cảm thấy những lời nghĩ vẻ triết lý lắm. chính xác triết lý ở chỗ nào thì  . Nhớ hồi cũng từng nghĩ mấy chuyện kiểu . Khi cho lão Dịch , móc mũi bảo: 

“Ê, mới nhớ,  cũng nghĩ như . Cứ tưởng tượng là trúng năm trăm vạn, đó mua một trăm bà vợ, ngày nào cũng mây mưa!”

Hồi đó cứng họng luôn, : “Thôi thôi đừng nữa! Một trăm bà vợ thì điểm danh cũng mất nửa tiếng .”

Nằm giường nhớ chuyện , bản nhịn bật khổ. Nghĩ bụng, thật lão Dịch cũng giống thôi. Hai đứa đúng nghĩa khó khó em, cùng cảnh ngộ y chang . Cả hai đều là trai tân chính hiệu, đụng nước một . Mà hễ nghĩ đến “nước”, cái bàng quang của bắt đầu khó chịu. Không , chịu hết nổi . đành nghiến răng chịu đau, chạy toilet mở van xả nước. 

Giải quyết xong, hứng một chậu nước rửa mặt, ngâm tay bằng ít nước pha t.h.u.ố.c "móng út", đó dùng khăn lau nhẹ khắp . Vừa lau cảm thán cái móng tay  đúng là thần d.ư.ợ.c thật. Trong lòng thậm chí còn nảy ý định gia nhập hàng ngũ t.ử xuất mã. Nói thật thì chuyện đó thể tính đến. Nhất là khi trận chiến sắp tới đang kề ngay mắt. Cái tên Viên Mai đó thể điều khiển cả xác Miêu Lão Thái Thái, chứng tỏ tuyệt đối hạng t.ử tế gì.

bi kịch ở chỗ, là một “lão đại” thập quỷ hộ . Dù ba chúng hợp lực thì e cũng khó mà thắng . Đến lúc đừng là c.h.ế.t cả ba, thậm chí còn liên lụy cả Lưu Vũ Địch vô tội nữa. Sau xuống âm ty gặp mặt, chắc chỉ nước chui bồn cầu mà trốn.  

Cửu Thúc thuộc phái Nam Mao. Trước đây định theo đường xuất mã vì sợ Cửu Thúc sẽ vui. giờ thì khác , chẳng còn thời gian để chần chừ. “Rồng mạnh cũng áp nổi rắn địa phương”, càng ngày càng thấy mấy vị dã tiên vùng Đông Bắc mạnh khủng khiếp. Đây là cách duy nhất thể tăng thực lực trong thời gian ngắn.

Vì thế âm thầm quyết định, tối nay bàn chiến lược với Thạch Đầu và lão Dịch, ngày mai mua vé về quê, chính thức bái môn hạ của Hoàng Tam Thái Thái, trở thành t.ử xuất mã thực thụ. 

Nghĩ tới đây, thấy ấm ức. phận trêu ngươi. Trên đời bao nhiêu học đạo đến phát điên mà học , còn — chẳng hề học — thì hết đến khác ép học. là “ chủ nhà thì chẳng củi gạo đắt”, bước đạo thì chẳng hiểu thế nào là “tam khuyết nhất”… Tất cả đều do rảnh quá, đang yên đang lành lo sống , học đạo gì cho khổ?

Ai thể cho , cái gọi là “đạo” rốt cuộc là thứ gì?

Khi hoàng hôn buông xuống, những vết thương lành gần hết, tất cả nhờ cái móng tay út đây. xuống con phố bên . Những dòng tấp nập, mỗi đều mang theo câu chuyện của riêng . Vui , buồn . Đám dân công sở xã hội mài dũa đến mức gương mặt trơ lì như thể đeo lên một chiếc mặt nạ nhân gian. Có lẽ đôi khi họ cũng giống , tự hỏi sống là gì? Và vì điều gì mà chúng sống?  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-192-gia-thuyet-cua-thach-dau.html.]

Khi mặt trăng nữa treo cao, lão Dịch và Thạch Quyết Minh cũng tới. Hai tên cũng coi như nghĩ, thương chắc chắn còn ăn gì, nên ghé quán mua chút đồ nhắm với rượu mang lên.   cảm động, nhưng đàn ông với nên cũng chẳng khách sáo gì. bếp lấy bát đũa, bày lên cái bàn nhỏ bắt đầu ăn.   

Hôm nay nét mặt của Thạch Quyết Minh trông nặng nề. Chắc lão Dịch kể sơ qua chuyện cho  . Trong lúc ăn, kể tường tận bộ chuyện xảy tối qua một nữa. Suốt lúc , Thạch Quyết Minh vẫn hề lên tiếng, chỉ cầm chai bia trong tay, như đang suy nghĩ gì đó lâu. 

Nói xong, hỏi:

“Thạch Đầu, đúng như đó. Tên Viên Mai quả thật vấn đề. Chúng kịp mò tới tìm , thì tự tìm tới tận cửa. Anh  xem, rốt cuộc để gì?”  

Thạch Quyết Minh ngẫm nghĩ một lát mới lên tiếng:  

“Nói thật, cũng ngờ chuyện xảy  đột ngột như . chắc chắn đây ngẫu nhiên. Nếu đoán lầm, Viên Mai lẽ cũng tinh thông một loại thuật bói toán nào đó. Như mới giải thích tại thể tìm Bách Nhân Oán. nghĩ nhất định đang che giấu một bí mật cực kỳ thể . Chuyện tuyệt đối đơn giản là giải trừ ‘ngũ tệ tam khuyết’. Nếu chỉ mục đích đó, thể chọn cách thương lượng với chúng . Thậm chí, với địa vị và tài lực của , g.i.ế.c hai lấy bảy món bảo vật trong tay chúng để dấu vết cũng dễ như trở bàn tay.”   

Nghe Thạch Quyết Minh phân tích, thấy đúng là lý. Nếu Viên Mai hiểu thuật , thì Lưu Vũ Địch quen bọn , lợi dụng em  để dụ chúng xuất hiện?  

Lão Dịch xong, dù đang ngậm cái xương cá cũng gật gù tán thành.

thì trong lời Thạch Đầu hình như còn ý khác, nên lập tức hỏi:

“Ý là Viên Mai lấy thứ gì đó từ chúng   ?” 

Thạch Quyết Minh khẽ gật đầu. sững , tên họ Viên gì cũng , nhưng mấy đứa nghèo chúng thì gì cũng chẳng . Ngoài việc Thạch Quyết Minh  trai hơn chút, lão Dịch   ngốc, còn thì cái miệng hỗn láo… chứ nào còn ưu điểm gì. Chẳng lẽ lão già thối đó thích đàn ông, mê cái kiểu đoạn tụ

Không thể nào. Dù lão sở thích đặc biệt nữa, giàu như thế, nuôi vài trai trẻ cũng chỉ như trò chơi thôi. Sao để mắt đến chúng ? Hay là…?

Một dự cảm chẳng lành chợt chạy dọc sống lưng . hỏi Thạch Quyết Minh: “Không lẽ nhắm Tam Thanh Thư chúng ?”

Thạch Quyết Minh và lão Dịch, lắc đầu, đó đẩy kính lên, :

“Giờ kết luận còn quá sớm. Dù cũng nghĩ giống . Hắn chỉ đích danh ba chúng cùng tới gặp, chứng tỏ hiểu rõ lai lịch của Tam Thanh Thư. dám chắc. Chỉ là thứ duy nhất chúng đủ để hứng thú, cũng chỉ mỗi thứ đó. Bảy món báu thì là đồ vật, cướp cũng cướp . Còn Tam Thanh Thư thì vô hình, chỉ tồn tại trong tâm trí ba chúng .”

Nghe Thạch Đầu xong, thấy lời   lý. Viên Mai  mạnh đến mức đó , còn Tam Thanh Thư của chúng gì nữa? Chẳng lẽ còn đủ? bèn đem hết nghi hoặc trong lòng cho Thạch Quyết Minh

Thạch Quyết Minh nghĩ ngợi một lát đáp:

“Thật chuyện hiểu . Xưa ‘Đại đạo ba nghìn’, nhưng kẻ thực sự tinh thông thì ít đến đáng thương. Không hai cảm giác đó , tuy chúng thuộc lòng Tam Thanh Thư, nhưng luôn cảm thấy trong sách như còn thiếu thứ gì đó. Giả dụ trong Tam Thanh Thư thật sự một bí mật nào đó. Nếu Viên Mai  cả ba bản của chúng , chắc chắn bí mật từ . Nếu , sẽ chẳng tốn công tốn sức tìm tới , còn dằn mặt ngay từ đầu.” 

thừa nhận, nghề bói toán đúng là giống như nghiên cứu khoa học, đều cần giả thuyết táo bạo và suy nghĩ thận trọng. Nghe Thạch Quyết Minh phân tích xong, cũng cảm thấy trong bộ Tam Thanh Phù Chú quả thực thiếu mất điều gì đó. Lúc , khi Cửu Thúc bảo truyền cho “Thất T.ử Liệm Hồn Phù”, còn tưởng thiếu sót ở đó. nghĩ kỹ hôm nay, hình như như

Tam Thanh Thư ơi Tam Thanh Thư… rắc rối đều do mày mà . Người mày là thiên thư, nhưng ngờ   là báu vật, là gánh nặng lớn, chẳng khác nào một củ khoai nóng, ăn mà vứt cũng xong. Có lẽ khi tổ sư Tam Thanh cuốn sách năm xưa, cũng thể ngờ rằng thứ để sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của nhiều như

Thôi. lắc đầu. Nghĩ cũng chẳng ích gì. Dù bây giờ chuyện dồn đến bước , điều quan trọng nhất là tìm cách vượt qua tuần . Đến lúc đó tự khắc lão cáo già Viên Mai đang toan tính điều gì.

Thạch Quyết Minh và lão Dịch :

“Giờ đừng lo chuyện khác nữa, nghĩ xem sống sót qua tuần . Nghe giọng điệu của Viên Mai thì đêm đó chắc chắn sẽ tự xuất hiện, mà sẽ sai Miêu Lão Tháii Thái đến đối phó với chúng . Thứ bây giờ mạnh đến mức chống nổi. Thạch Quyết Minh, đầu óc  lanh lợi nhất, cách nào ?”  

Thạch Quyết Minh   xong những gì và lão Dịch kể, trong đầu hình dung nhất định về Miêu Lão Thái Thái. Dù chỉ là một dân mọt sách, giỏi đ.á.n.h đấm, nhưng tính toán chiến lược chính là sở trường của  .  

Đối phương cúi đầu nghịch nghịch chai bia trong tay, như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc ,  bất ngờ ngẩng phắt lên, và lão Dịch, lớn:

“Có cách !!” 

Loading...