Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 191: Dị biến
Cập nhật lúc: 2025-11-14 14:08:04
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Theo lẽ thường thì chuyện là thể. Lúc nãy khi Miêu Lão Thái Thái lão Dịch đ.ấ.m văng , rõ ràng cảm nhận sát khí nó đ.á.n.h tan sạch. Người nhân khí, quỷ quỷ khí. Mất khí thì chỉ còn là một đống đất vàng, dễ một chút thì cũng chỉ là một khối thịt thối mà thôi.
Thế nhưng cái thứ quỷ quái thể dậy khi khí tiêu tán, điều khiến và lão Dịch đều hiểu nổi. Không thể nào! nghĩ thì quảng cáo TV cũng : Không thể? Không gì thể! Thật sự mở mang tầm mắt, đúng là “thần năng”, chuyện gì cũng thể xảy !
Tuy rằng Miêu Lão Thái Thái dậy, đồng nghĩa với việc và lão Dịch cần chặt nó nhân bánh bao nữa, nhưng tình hình mắt chẳng mấy khả quan. Bởi luồng khí nó bây giờ quái dị đến mức khó tin, mạnh một cách kinh khủng. Điều khiến dựng tóc gáy hơn nữa là thứ khí quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng nghĩ mãi vẫn nhớ gặp ở .
Thấy đôi mắt của nó chuyển thành màu đỏ rực như máu, trong lòng âm thầm than khổ. Lão Dịch còn đang dài đất thở như cá mắc cạn, tạm thời lên nổi. Giờ chỉ còn chống chọi. bàn tay của , trong lòng hoang mang nghĩ chỉ thể liều mạng áp sát! Không Kiếm Chỉ Phù tác dụng nữa. Nhìn cái khí thế ngút trời , cứ như thể sẵn sàng nuốt gọn hai chúng , mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc sống lưng.
Khi và lão Dịch còn đang thấp thỏm, Miêu Lão Thái Thái bỗng cất tiếng. giọng nó khác với cái giọng khàn như cưa gỗ lúc nãy. Ngược , đó rõ ràng là giọng của một đàn ông. Nó dùng con mắt đỏ rực hai chúng , :
“Hai là truyền nhân của Tam Thanh Thư ?”
Mẹ kiếp! Chuyện gì thế ?! Sao nó đổi giọng ?! Đang yên đang lành từ một bà già đổi thành giọng đàn ông, khỏi rùng . Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh yêu tinh cây ngàn năm ở Lan Nhược Tự trong phim. Đừng với là Miêu Lão Thái Thái cũng chơi cái kiểu đó nhé?! Thế thì quá đáng lắm.
Điều khiến thực sự sững sờ là việc nó đột nhiên đổi thành giọng đàn ông, mà là những gì nó . Làm nó chuyện về Tam Thanh Thư? Chuyện thể lý giải nổi! Phải rằng đời , ngoài , lão Dịch và Thạch Đầu , thì chỉ chú hai nhà họ Lưu ở tận núi Nghiễn Tử và chú Lưu Hỉ hiện đang mất tích đến mà thôi. Tại nó ?!
Lão Dịch rõ ràng cũng thấy những lời đó, sắc mặt kinh hoảng, trợn mắt thốt nổi một câu. lập tức nhận chuyện còn đơn giản là quỷ quái nữa, đành hết sức thận trọng hỏi Miêu Lão Thái Thái:
“Rốt cuộc mày là thứ gì?! Tại chuyện Tam Thanh Thư?!”
hình như giờ thể gọi nó là Miêu Lão Thái Thái như thế nữa. Giọng của nó rõ ràng biến thành của một gã đàn ông trung niên. chợt cảm giác rợn , Miêu Lão Thái Thái thực c.h.ế.t từ lâu, mà thứ đang chuyện bây giờ là một cái gì đó nhập xác nó.
Thật quá đáng sợ. Tương truyền thời xưa một loại bí thuật thể điều khiển thi thể, khiến xác c.h.ế.t , như sống, giống như loài chồn vàng thể chui bụng xác c.h.ế.t để điều khiển. đó chỉ là truyền thuyết, thời đại , đạo môn suy tàn, tử Bạch Phái gần như tuyệt diệt. Nếu thực sự còn tồn tại kẻ thể chuyện đó, thì mạnh đến mức nào?!
Kẻ mặt vẫn nguyên như tượng, hề nhúc nhích, cứ như chỉ nửa gương mặt mèo còn sống. Cái miệng mèo khép mở, phát giọng đàn ông:
“Cậu hỏi là ai? Hừ… Ta giống như hai , đều là mang ngũ tệ tam khuyết.”
và lão Dịch , chỉ cảm thấy tối nay đúng là mở rộng tầm mắt đến mức thể tin nổi. Trước thì thêm một đống chuyện kinh thiên động địa, chui một Miêu Lão Thái Thái kỳ quái. Đánh nó ngã , nó thể lên, còn tự nhận là ngũ tệ tam khuyết?! Nếu chính mắt thấy, ai mà tin nổi thứ chuyện hoang đường chứ.
tình hình mắt là sự thật sờ sờ, và lão Dịch tin cũng chẳng . Huống hồ nó chuyện Tam Thanh Thư, chứng minh nó việc gì dối. Trong đầu nhanh chóng lướt qua tất cả những gì từng trải nghiệm từ lúc bước con đường . Bỏ qua Cửu Thúc c.h.ế.t và Lưu , trong những đến Tam Thanh Thư, còn đạo hạnh cao thâm… dường như chỉ một .
kích động đến mức bật thốt lên: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ là chú cả Lưu?!”
Miêu Lão Thái Thái gọi như chẳng phản ứng gì đặc biệt. Nó chỉ hừ lạnh một tiếng đáp:
“Cái mà gọi là chú cả Lưu , là thằng ngốc Lưu Hỉ đúng ? Cậu thấy giống ?”
Cũng . Trong ấn tượng của , Lưu Hỉ – ông chú khổ – năng lộn xộn, chẳng dính , đến mức bọn con nít chúng hồi nhỏ còn tránh xa. nếu Lưu Hỉ, nó là ai?
bắt đầu sốt ruột, quát thẳng: “Vậy rốt cuộc mày là ai?! Nói cho rõ ràng! Đừng vòng vo, ông đây thời gian chơi đoán chữ!”
Miêu Lão Thái Thái nhếch mép lạnh, hai chúng từng chữ một: “Ta tên là Viên Mai.”
Viên Mai? Hai chữ đó như cái búa tạ nện thẳng đầu. Trong tích tắc, hình ảnh tên đại gia quê mùa mặc áo lông chồn đen, hút Hoàng Hạc Lâu, ăn mì bò vẻ tài phiệt đồng thời hiện lên rõ ràng trong đầu .
Là ?! Thạch Đầu từng là em trai của chú Viên, chủ tịch tập đoàn Viên Thị, mệnh cách thuộc hàng thần tiên chuyển thế, trời sinh mang theo thập quỷ nên gì cũng như mở đường, thuận lợi đến mức bất thường. Điều đó cũng giải thích vì thể điều khiển Miêu Lão Thái Thái. Một kẻ vướng ngũ tệ tam khuyết thì chuyện chẳng gì lạ, thậm chí còn hợp lý đến rợn .
Viên Mai vì chuyện Tam Thanh Thư? Quan trọng nhất, tại hại Lưu Vũ Địch?!
cảm giác đầu óc rối tung thành một nồi cám. lúc , lão Dịch khẽ run run dậy, yếu đến mức chuyện cũng chỉ như muỗi kêu:
“Lão Thôi, liệu là thuật mê hoặc con mèo tinh đó ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-191-di-bien.html.]
Đừng Dịch Hân Tinh trông ngốc ngốc mà nhầm, tên thỉnh thoảng đúng ngay chỗ mấu chốt. Anh dứt câu, cũng giật . ! Có khi nào tất cả chỉ là ảo thuật của con yêu quái ? Có khi nào từ đầu đến giờ chúng vẫn chìm trong mê trận mà ?
suy nghĩ đó lóe lên, lập tức phủ định. Tuy mắt và đầu óc con dễ lừa, nhưng cảm giác khí tức thì lừa . Lúc nãy cái luồng khí phát rõ ràng của Miêu Lão Thái Thái, nó mạnh hơn, quỷ dị hơn, cũng quen thuộc đến mức khiến sởn gai ốc. Điều đó chứng minh kẻ đang chuyện với chúng con mèo .
nghiến răng, tim đập thình thịch, quát lớn thứ đang mượn xác mặt:
“Ông là em trai của chú Viên?! Rốt cuộc vì ?! Tại hại Lưu Vũ Địch?! Mau trả lời !! Nếu , thề sẽ cho ông thể về với bản thể nữa !!”
thật sự tức giận . Nếu là yêu quái quấy phá thì còn thể chấp nhận, con va thứ bẩn thỉu cũng hiếm. nếu là do thì tuyệt đối thể tha thứ. Lưu Vũ Địch với quen , mà vô cớ hại em , điều chứng tỏ Viên Mai vốn chẳng thứ gì.
Nên chẳng cần khách khí. Hắn thầy âm dương gì kệ xác , nếu để ông đây tức lên, đập c.h.ế.t cả thầy âm dương cũng chuyện dám .
Viên Mai dọa, chỉ nhếch mép lạnh, : “Chỉ dựa ? Không xứng.”
Nghe câu đó, m.á.u nóng trong sôi lên. Đồ nhà giàu quê mùa, như ghê gớm lắm! Trong cơn nóng nảy, dựng tay kiếm chỉ lao thẳng về phía !
Viên Mai thấy c.h.é.m tới cũng chẳng thèm né, chờ đến lúc Kiếm Chỉ Phù gần chạm , mới bất ngờ vươn tay chộp lấy cổ tay , mạnh bạo bẻ sang một bên.
Rắc! Một tiếng giòn rợn . Cơn đau buốt tận óc khiến bật thốt kêu t.h.ả.m thiết. Tay trật khớp, cả lòng bàn tay tê dại còn cảm giác. Viên Mai lạnh lùng hừ một tiếng, hất mạnh quẳng xa như một bao tải.
May mà lão Dịch vẫn còn ở đó. Thấy tình hình , lao lên đỡ , nhưng thể lực của vẫn hồi phục, nên cả hai đứa đều ngã nhào xuống đất.
Chỉ một chiêu thôi, trong phim kiếm hiệp gọi là một hiệp, bại trận. Cả rã rời như sắp gãy từng khúc.
Khoảng cách giữa chúng quá lớn. Mà đây bản thể của , chỉ là một con cơ thể con rối điều khiển. Một cái xác rối còn đ.á.n.h t.h.ả.m thế , nếu tự đến thì còn mạnh đến mức nào nữa?
và lão Dịch cố gắng chống dậy, hung hăng chằm chằm Miêu Lão Thái Thái đang Viên Mai điều khiển. Trong ánh mắt của cả hai lúc hiện rõ nỗi sợ. Với tình trạng thê t.h.ả.m hiện tại, nếu g.i.ế.c chúng thì còn dễ hơn bóp c.h.ế.t hai con gà con.
Nói thật, thật sự cam lòng c.h.ế.t kiểu . Bao nhiêu năm nay, yêu ma quỷ quái đều g.i.ế.c nổi , mà hôm nay khả năng c.h.ế.t tay một kẻ cũng thuộc Bạch phái? Nếu , c.h.ế.t cũng nhắm mắt . nghiến răng quát lên:
“Rốt cuộc ông thế nào!!? Ông chẳng của Bạch phái ? Sao ? Mục đích của ông là gì!!?”
Nửa khuôn mặt mèo nở nụ âm hiểm, : “Muốn ?”
Giờ đến nước , cùng lắm là c.h.ế.t, cũng chẳng còn gì để sợ, gằn giọng đáp: “Nói nhảm! Không thì hỏi gì!!”
Viên Mai cũng hề tức giận, trái còn lớn, giống như hôm nay là ngày giỗ thất tuần của bố , vui đến phát điên . Hắn liếc và lão Dịch, chậm rãi :
“Muốn , thì dùng thực lực mà đổi. Một tuần nữa, đúng nửa đêm, ở khu rừng phía tây tập đoàn Viên thị. Nếu các thể đ.á.n.h bại con rối , mới đủ tư cách chuyện với . Nếu thì cả hai , và cả con bé lầu, đều chỉ một con đường c.h.ế.t.”
Tuy đang giấu thứ quỷ gì trong bụng, nhưng đến nước , rõ ràng là dồn thế cưỡi lưng cọp , thể đáp ứng. nghiến răng :
“Được! đồng ý! Đến lúc đó nhớ rửa sạch cổ mà chờ đến thịt nhé!!”
Nửa gương mặt mèo trừng mắt và lão Dịch, ánh đỏ trong mắt càng lúc càng yêu dị, như thể thật sự nổi sát ý. Hắn lạnh lùng :
“Đừng quên mang theo thằng nhóc bốc quẻ nữa. Để xem truyền nhân Tam Thanh Thư các rốt cuộc bao nhiêu bản lĩnh.”
Nói dứt lời, thể Miêu Lão Thái Thái bỗng khuỵu nhẹ, bật mạnh lên, nhảy thẳng lên tán cây to trong sân trường. Sau đó mượn đà bật ngược về phía , chẳng mấy chốc biến mất trong đêm tối.
và lão Dịch thấy , liền thả lỏng, lập tức rụp xuống đất, thở dốc như sắp tắt thở đến nơi. Tên họ Viên hình như hiểu rõ chúng đến mức đáng sợ, chỉ phận của và lão Dịch, ngay cả việc Thạch Đầu là truyền nhân của thuật bói toán cũng . Tại ?
Không trùng hợp , đám mây đen còn che kín mặt trăng giờ dần tan . Một vầng trăng khuyết hiện lên giữa bầu trời, ánh sáng bạc chiếu xuống, soi rõ thứ đất.
Trong lòng dần cảm thấy những bí ẩn bấy lâu nay gỡ nổi, e rằng chẳng bao lâu nữa cũng sẽ giống như vầng trăng , từng chút một sáng tỏ.