Những Năm Tháng Tôi Làm Âm Dương Sư - Chương 111: Vong hồn bối rối
Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:33:59
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nắm đ.ấ.m của lão Dịch như bao cát, chẳng tốn chút sức nào lật ngược nữ thi , bất ngờ đ.ấ.m thẳng “cửa thác sinh” của nó. Cú đ.ấ.m nện xuống thể nữ thi, phát những tiếng “bụp bụp bụp” nặng nề.
Dĩ nhiên nữ thi vẫn chịu im, nhưng nó lão Dịch ghìm chặt, lật cũng lật , chỉ thể tung hai tay loạn xạ cào cấu, đồng thời phát những tiếng kêu thê thảm.
Nhìn đến đây, khỏi thở dài. May mà chuyện xảy trong nhà giàu, bên cạnh biệt thự nhà hàng xóm; nếu là nhà bình thường chắc hàng xóm thức hết . Lúc nãy còn lo tiếng kêu của nó sẽ đ.á.n.h thức chú Văn đang ngủ tầng , nhưng tình hình bây giờ cho thấy ngôi nhà cách âm cũng tạm , hơn nữa chú Văn say rượu sẽ ngủ như c.h.ế.t, e là sáng mai mới tỉnh .
dồn hết chú ý nữ thi đang lão Dịch đấm, lo lắng hồi hộp chờ xem liệu hồn phách nó thật sự đ.á.n.h thoát . Mong trời cao thương xót, nếu chiêu chẳng ăn thua thì hai chúng sẽ toi luôn.
May , những cú đ.ấ.m liên tiếp của lão Dịch, thoáng thấy một thứ màu trắng như khói theo nhịp đ.ấ.m dần dần tách rời khỏi xác nữ thi, chắc hẳn đó chính là hồn phách !
mừng rỡ vô cùng; thấy hồn phách nó đấm bật , chỉ còn một sợi giống như sợi dây màu trắng nối giữ lấy xác, nhưng sợi dây trắng giống y như keo da bò, dù Dịch Hân Tinh cố đ.ấ.m liên tục thế nào cũng đứt!
Thấy hai phút sắp hết, lòng nóng như lửa đốt, kiếp, cái thứ khó đối phó thế?
Phải ? Công nhận, càng tới lúc cấp bách thì năng lực tiềm ẩn của con càng dễ bùng nổ, điều đúc kết nhiều sinh tử. Dù đầu óc lù đù thế nào mà giờ cũng như bơm huyết, nhanh như điên. bỗng nhớ lúc nãy khi túm cổ nữ thi, móng tay đ.â.m da nó, thậm chí còn cảm thấy nó kêu rên hệt như lợn chọc tiết. Có lẽ cái móng tay đen mà Hoàng Tam Thái Thái bôi cho ngoài việc trị bệnh còn thể chạm tới hồn phách khác.
Nếu đúng , thể dùng móng tay sắc bén đó để khều đứt sợi dây trắng ! Ôi, thông minh thế !
giờ lúc khoe mẽ, vội chạy tới bên lão Dịch. Có lẽ lão Dịch cũng thời gian hiệu lực sắp hết, đang định dốc lực giơ tay lên cao như đập nát cả xương của nữ thi.
ngay khoảnh khắc nắm đ.ấ.m sắp rơi xuống, đối phương bỗng dưng dừng . Hình bát quái n.g.ự.c Dịch Hân Tinh biến mất, sắc mặt lập tức tái xanh như thiếu m.á.u trầm trọng; từng thấy ai đổ mồ hôi nhiều đến , lúc mặt mũi lão Dịch cứ như xong, mồ hôi tuôn rơi ướt đẫm.
Có lẽ hết thời gian , lão Dịch bỗng trở nên vô cùng suy yếu, “phịch” một tiếng ngã xuống đất. Đối phương dường như thể động đậy, chỉ thể trợn trừng mắt, thở hổn hển từng nặng nề.
Lúc , hồn phách của nữ thi vì còn công kích nữa nên lập tức lao nhanh trở xác. Nếu để nó nhập thì với Dịch Hân Tinh liệu còn đường sống ?
Không kịp nghĩ ngợi, vội đưa ngón út móc về phía sợi dây trắng . Bỏ qua cảm giác lạnh buốt mà dai truyền tới từ móng tay, chắc chắn cái móng út thật sự thể chạm tới nó.
Có hi vọng !!! Mẹ kiếp, lúc đó mặc kệ tất cả, móc lấy sợi dây trắng mạnh tay cắt phăng xuống!
Ông trời phù hộ! Cuối cùng cũng cắt đứt nó !!
Chỉ thấy ngay khi sợi dây trắng c.h.é.m đứt, nữ thi liền ngã vật xuống, cứng đờ bất động. Mà hồn phách cũng hề phản công như lo sợ, ngược , càng lúc càng nhỏ , dường như sắp tiêu tan.
phịch xuống sàn, kiếp, cuối cùng cũng an . Lão Dịch đó xem chừng gì nguy hiểm, chỉ là kiệt sức đến mức nhấc nổi tay chân. Thấy nữ thi ngã xuống, cũng chuyện xong. Dù mệt rã rời chẳng còn cử động nổi, lão Dịch vẫn thở phào một thật dài.
Đối phương với :
“Lão Thôi, xong chứ? Ghê gớm đấy, nãy thế nào mà giải quyết nó ?”
Vì Dịch Hân Tinh mở mắt âm dương nên thấy hồn phách đánh bật , tất nhiên cũng chẳng móng tay lợi hại thế nào.
liền giơ ngón út mặt lắc lắc, :
“Nhờ nó cả đấy.”
Lão Dịch rõ ràng chẳng hiểu , tin nổi cái móng tay bé tí công dụng lớn đến thế. đang định giải thích, bỗng nhiên cảm nhận một luồng khí lạnh tràn tới.
Vội đầu , rõ ràng cái xác mất hết hồn phách thì nhiều lắm cũng chỉ là một đống thịt thối, sát khí trong phòng lẽ tan hết. Thế nhưng vẫn thấy lạnh? Vừa đầu , kiếp, cảnh tượng mắt suýt khiến tè quần!
Hồn phách lão Dịch đ.á.n.h ngoài, vốn tưởng tan biến, ngờ giờ đây nó tiêu tán mà còn chậm rãi ngưng tụ thành hình ! Khốn kiếp! Thế thì để cho cho chúng sống nữa ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-toi-lam-am-duong-su/chuong-111-vong-hon-boi-roi.html.]
Nhìn thấy cảnh , chỉ kêu trời kêu đất, đúng là khổ! Vừa đ.á.n.h xong xác sống, giờ đối phó với quỷ nữa ?
nghĩ , đường dài vạn dặm còn qua , chẳng lẽ vướng chút bỏ cuộc. c.ắ.n răng, cố gắng kìm nén cơn run rẩy nơi bàn tay đau nhức, dùng tay trái vẽ thêm một đạo phù lòng bàn tay nữa.
Thấy dáng vẻ căng thẳng như , lão Dịch giật thót:
“Đừng bảo với là chuyện nữa đấy nhé!”
khổ sở gượng gật đầu với , bật dậy, căng thẳng chằm chằm khối hồn phách ngưng tụ thành hình . Chỉ thấy nó như một làn khói, nhẹ bẫng, dần dần đường nét trở nên rõ ràng hơn.
là cô gái biến thành nữ thi với lão Dịch đ.á.n.h tơi tả, chỉ điều lúc đối phương trở dáng vẻ xinh như trong di ảnh: tóc dài buông vai, khuôn mặt trái xoan trắng đến mức gần như phát sáng. Hình ảnh mơ hồ, ánh đèn huỳnh quang trông cứ như bóng phản chiếu trong nước. Ánh mắt cô gái cũng khác, còn tham lam hung dữ như khi còn là xác sống nữa, mà dường như đầy sự mơ hồ lạc lõng.
Quan trọng nhất là cảm nhận thấy chút sát khí nào từ , chỉ một luồng âm khí lạnh lẽo, thứ âm khí khiến sợ mà buồn bã, u sầu.
thế lẽ khó hình dung, nhưng cảm giác lúc đó đúng thực sự là như .
Thấy cô gái còn sát khí thoát , cũng yên tam phần nào. Bởi nếu còn sát khí, thì đó chỉ là một cô hồn tội nghiệp, chẳng còn sức gây hại nữa.
Có lẽ do lúc c.h.ế.t oan uổng gối mềm nên sát khí tích tụ, khiến cô hóa thành xác sống mất hết lý trí. Ban nãy lão Dịch đ.á.n.h bật hồn phách ngoài, còn tiếp xúc sát khí trong xác nữa, nên mới trở về trạng thái du hồn lạc lối. Phải thật, cô gái đúng là . còn đang ngẩn thì thấy đối phương về phía và lão Dịch đang bệt đất, cất giọng đầy kinh ngạc:
“Vì ở đây?? Các là ai??”
Nghe , gần như yên tâm. Quả nhiên vẫn nhận c.h.ế.t; tất cả chỉ là một trò náo loạn do phạm điều kiêng kỵ khi đặt xác mà thôi.
Nghĩ đến đây thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần còn nguy hiểm là , giờ nhẹ nhàng giải thích, khuyên cô sớm đầu thai mới là chính đạo.
gượng mở miệng :
“Chuyện … nhỉ, thôi thẳng nhé: cô c.h.ế.t . Là do t.a.i n.ạ.n xe. Bây giờ cô là một hồn ma.”
Lão Dịch đang đất chuyện với khí cũng đoán phần nào. Dù gì cũng đồ ngu, nếu thể động khẩu thì dộng thủ. Thế nên dám cắt lời, lúc cơ thể cũng hồi sức chút ít, lão Dịch gắng gượng dậy, yếu ớt rút điếu t.h.u.ố.c châm lửa, rít từng từng , đó đang “đàm phán” với cô gái mà thấy.
Nữ quỷ xong thì ngây , sợ hãi bán tín bán nghi, đáp :
“Không thể nào… chỉ nhớ hình như uống nhiều, lái xe về nhà… đó chẳng nhớ gì nữa… Các đang đùa đấy ?”
khổ lắc đầu, chỉ tay về phía cái xác đằng lưng:
“Tự cô xem , chuẩn tinh thần .”
Cô gái đầu , lập tức hét lên một tiếng kinh hoàng!
nghĩ, dù thì cũng là tiểu thư con nhà giàu, e rằng từ nhỏ đến lớn m.á.u me còn hiếm khi thấy, huống hồ là một cái xác, hơn nữa chính là t.h.i t.h.ể của . Chuyện đặt bất kỳ ai thì cũng khó mà sụp đổ.
Nói cho dễ hiểu để dễ hình dung nhé: nếu một ngày nào đó, bạn tỉnh dậy, bước xuống giường, thì thấy chính vẫn đang ngủ đó, bạn sẽ cảm giác thế nào?
Con , ai cũng sợ c.h.ế.t, bởi nỗi sợ đến từ sự mù mờ với cái gọi là “ khi c.h.ế.t”. Thế nhưng nếu một ngày, bạn tận mắt thấy t.h.i t.h.ể của chính , thì nhất định bạn sẽ nghĩ rằng cái c.h.ế.t là giả, hoặc chỉ là một cơn mơ mà thôi.
Dù rằng cuộc đời vốn dĩ chỉ như một giấc mộng lớn, nhưng đến lúc tỉnh thì vẫn chấp nhận nổi rằng tất cả chỉ là mơ.
Giờ đây, nữ quỷ mặt cũng y hệt như thế. Cô gào thét, hình run lẩy bẩy, bóng dáng vốn mờ ảo như ảo ảnh trong nước nay vì cú sốc quá lớn mà trở nên méo mó, cứ như màn hình ti vi nhiễu sóng, hoặc như bóng phản chiếu trong nước dậy lên từng gợn sóng.
Nhìn bộ dạng , bỗng dưng cũng chẳng gì cho , chỉ thể lặng lẽ . Nhìn một hồn ma đáng thương, suýt nữa hại c.h.ế.t và lão Dịch.