Những Năm Tháng Làm Hạt Bụi Ở Triều Đại Nhà Tần - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-10-26 10:23:19
Lượt xem: 268
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc đó, ùa trong đầu nàng là lịch sử. Nàng hiểu rõ dấu tích của triều đại nhà Tần, hiểu rõ những chuyện xảy khi Thủy Hoàng đế băng hà ở Sa Khâu.
Chẳng lẽ trong cõi u minh, ông trời nàng cứu vãn tất cả những điều ?
Vậy thì sai . Uất Hà .
Nàng dám tự tiện quấy nhiễu thời gian, dù cho đổi xong thể giúp nàng về Tây An.
Uất Hà suy nghĩ, vốc một nắm tuyết nén chặt, ném quả cầu tuyết xuống núi, đáng tiếc nửa đường vỡ tan, hòa những bông tuyết bay lượn. Bông tuyết giống như mỗi trong quá khứ và hiện tại hòa quyện , trở thành lịch sử.
Lịch sử cũng giống như trận tuyết lớn giúp nàng nơi đến, thể nhấn chìm tất cả đất đai và dấu hiệu của sự sống, mờ ảo rõ ràng.
Không tại nàng đến đây, nếu bắt nàng đổi lịch sử, thì thôi . Nàng tiếc nuối cho sự của Phù Tô ôn nhuận, nhưng cũng chỉ là tiếc nuối, trong đó còn vương vấn một chút tình cảm quyến luyến.
Đơn thuần là, yêu thích... Vị công tử Phù Tô mà hai ngàn năm qua bao nhiêu than tiếc .
Lay động một ngọn gió xuân, sẽ xáo trộn gió bốn mùa. Nàng thà một hạt bụi cũng cũng , chứ quyết mượn sức để mở những điều .
Nếu Phù Tô kế vị, triều đại nhà Tần sẽ chỉ kéo dài mười lăm năm, trật tự của hai ngàn năm, sẽ về ?
Vì , nàng dám.
Nàng thà cùng tồn vong với thời đại vốn thuộc về Phù Tô.
Thời đại của Nhị Thế, là lúc nàng trở về nhà.
•
Trước cửa quân doanh…
Phù Tô cưỡi bạch mã, áo đen gió thổi tung bay, tựa như thủy triều.
Uất Hà tìm đúng thời cơ, chạy tầm mắt của . Không may trẹo chân.
Phù Tô xuống ngựa, thấy Uất Hà thì kinh ngạc. Uất Hà nén đau dậy, : "Công tử..."
Cái gì nhỉ, nàng định gì đây.
Phù Tô mỉm : "Vẫn khỏe chứ, chạy đến đây?"
"Trong cung buồn chán..." Nàng , lên trời, cố gắng bịa một lời dối.
Phù Tô mỉm , bế Uất Hà lên ngựa, về quân doanh.
"Ta vốn định săn, kết quả ngươi đột nhiên xuất hiện." Tâm trạng của Phù Tô vẻ tệ, lời cũng nhiều hơn, "À, phụ hoàng dạo khỏe ?"
"Ừm."
"Vậy nàng, khỏe ?" Phù Tô nhướng một bên mày, Uất Hà.
Khuôn mặt Uất Hà nóng bừng, trả lời. Chỉ chậm rãi, gật đầu.
Thật , khỏe chút nào.
C.h.ế.t tiệt. Phiền c.h.ế.t !
Phù Tô im lặng, một lát mới : "Dạo Hung Nô thường xuyên đến gây chiến, nên bận rộn hơn một chút. Nàng cho vững, đừng để ngã xuống. Ngày ở cung Hàm Dương, cũng bận rộn, chỉ , mà nàng cũng ."
Hai một cái.
Phù Tô quyến luyến đầu , gò má thanh tú của Uất Hà.
Vẫn thể sánh với hoa sen.
Uất Hà đột nhiên mở miệng: "Ta bận rộn chỗ nào?"
"Mỗi qua, cửa nhà nàng đều ai, bước sân vài bước, nàng đang cắt tỉa hoa sen, thì là đang hái đài sen, hoặc là đang gì ở trong sân. Ta lâu, thị nữ bên cạnh nàng phát hiện, nàng cũng ."
Lời của bắt đầu bằng tiếng , và cũng kết thúc bằng tiếng .
Đây là đầu tiên Phù Tô nhiều lời với Uất Hà như .
Uất Hà thở dài, dần dần đến gần quân doanh.
Ngày hôm đó Uất Hà bình an trải qua một ngày, lúc tắm, nước ấm ngâm trong từng tấc da thịt, cơ thể căng cứng cuối cùng cũng thể thả lỏng. Sau khi rời khỏi Uất gia ở Hàm Dương, đây là đầu tiên nàng bình yên đến . Là cảm động khi khổ tận cam lai.
Mẹ nó chứ cái bãi cỏ c.h.ế.t tiệt đó giam cầm lâu như , khiến chịu đựng bao nhiêu giá lạnh và đau đớn, cũng chống chọi qua !!! Bây giờ tắm một trận, cuối cùng cũng lấy tinh thần.
Uất Hà tắm sạch bụi bẩn , mặc bộ y phục do Phù Tô mang đến, mặc ở bên trong, mặc dù vẻ lớn một chút, nhưng ít nhất cũng sạch sẽ. Bộ y phục màu xanh lam đó của nàng mang giặt, nàng áo khoác ngoài nên dám khỏi sân mà Phù Tô khoanh vùng cho nàng, chỉ khoác áo choàng ngắm cảnh tuyết.
Ngắm đến mức quá nhập thần, Phù Tô đến cũng .
Uất Hà đầu , hai dựa gần.
"Công tử, lạnh."
Phù Tô cởi áo choàng của khoác cho Uất Hà. Nàng khoác hai chiếc áo choàng mỉm , cuối cùng đẩy Phù Tô đang mặc mỏng manh trong nhà.
Mặc dù là quân doanh, nhưng căn phòng Phù Tô chuẩn cho nàng vẫn chu đáo. Có hương xông, rèm giường, một hạt bụi.
Cuối cùng, Uất Hà cởi hai chiếc áo choàng , hai tay vòng qua cổ Phù Tô, chậm rãi, đến gần.
Môi nhẹ nhàng chạm một cái.
•
Nụ hôn , nàng nhớ lâu.
Là trộm từ một thần tượng cổ đại.
•
Mùa xuân cuối cùng mà bọn họ trải qua cùng .
Đợi đến khi cây tùng ngọn núi hoang đó cao lớn hơn, bóng cây thể che ánh nắng gay gắt.
Nàng bắt đầu nghĩ, xe ngựa của Thủy Hoàng đế còn cách Sa Khâu bao xa.
Nơi một vị hoàng đế ngàn năm băng hà, nơi một âm mưu bày .
Uất Hà trong lòng nỡ, nhíu mày, ngây cửa sổ.
Phù Tô thấy nàng tâm sự: "Sao ?"
"Không gì."
"Rõ ràng là chuyện, ."
Uất Hà nghiêm túc Phù Tô: "Đại công tử, ngài tin những chuyện xảy trong mơ ?"
Phù Tô kinh ngạc, đôi môi mấp máy, nhưng vẫn quan tâm : "Sao đột nhiên hỏi như ?"
Chính Phù Tô cũng nên tin …
Trong giấc mơ của , cô nương thanh tú như đóa sen đến từ hai ngàn năm , một t.a.i n.ạ.n đưa nàng đến bên cạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-lam-hat-bui-o-trieu-dai-nha-tan/chuong-4.html.]
Nàng thích hoa sen, dáng vẻ thướt tha, nên trồng đầy sân hoa sen. Sau đó nàng c.h.ế.t, là tự vẫn, nhưng đóa sen nàng trồng, một đóa, thướt tha hai ngàn năm.
Như sự tiếp nối của sinh mệnh tươi , dũng cảm của nàng.
Phù Tô nàng tự vẫn, để nàng về nhà. Thời đại tổn thương nàng, khiến nàng lạc lõng.
Cả hai đều gì, chỉ một con chim sẻ đầu tròn bay qua.
•
"Người đều mùa hè là mùa hoa sen nở rộ rực rỡ nhất."
Uất Hà nhẹ nhàng nâng một đóa hoa sen.
Hái xuống, đặt nhẹ lên bàn của Phù Tô.
Lặng lẽ rời .
•
Uất Hà trở về ngọn núi hoang, lúc ngọn núi còn hoang vu nữa.
Nơi nàng từng đặt chân, giờ đây trở , như thể về với guồng thời gian đó.
Mùa đông, mùa hè.
Một vòng bốn mùa.
Tùng bách xanh tươi.
Núi Phù Tô.
•
tại cứ là mùa hè chứ.
Có thể cùng trải qua thêm một mùa hè nữa ? Cùng ngắm hoa sen nở?
Phù Tô sẽ xa trong mùa , lâu …
Xe ngựa của Thủy Hoàng đế đến Sa Khâu .
•
Uất Hà buồn bã sống qua ngày, ngày qua ngày khác.
Chờ đợi sứ giả của Lý Tư và Triệu Cao mang theo chiếu chỉ giả đến Thượng Quận.
Uất Hà , tiếc nuối , khi yêu đến kết cục c.h.ế.t.
tiếc nuối thì tiếc nuối, nàng dám xáo trộn trật tự của thời gian.
Cái giá , nàng gánh nổi.
Nàng cứ một hạt bụi , theo gió lướt qua vạt áo của Phù Tô, lặng lẽ dừng , cuối cùng vẫn bay .
Ở thời đại , Uất Hà tỏ lạc lõng.
Một đêm nọ, Uất Hà như thấy tiếng vó ngựa.
Nàng bay như tên rời khỏi ngọn núi hoang, chạy còn mệt hơn cả lúc rời khỏi thảo nguyên, nhưng nàng dừng , cho đến khi một đoàn ngựa ở xa xa cuộn lên cát bụi phi về phía quân doanh.
Nàng mệt , kiệt sức .
Vẫn nhớ nhà.
Mắt nhắm, mở.
Như thể thấy tiếng xe cộ, thuộc về thời đại , nhưng đang đưa nàng về nhà.
•
"Chỉ cầu hoa sen rực rỡ, mong cầu gì khác."
Ghi trận tuyết lớn, lời nguyện của qua đường.
Một chuyến đến Tần , chỉ để vài chữ.
•
Phù Tô xảy chuyện gì, hỏi binh lính ở cửa quân doanh, mới Uất Hà một về Hàm Dương.
Hắn chằm chằm đóa hoa sen bàn, ngẩn ngơ hồi lâu.
Tại từ mà biệt.
Đêm đó, mơ hai giấc mơ:
Uất Hà trở về Hàm Dương, rõ lý do tự vẫn. Ngoài cửa sổ, hoa sen tàn úa, mưa phùn rơi cửa sổ. Là một đêm lạnh, đình trong hồ cũng đóng một lớp sương trắng.
Một giấc mơ khác: Là một bối cảnh cực kỳ xa lạ, Uất Hà vẫn mặc chiếc váy hoa nhỏ, đầu đội một chiếc mũ rơm. Nàng đầu , bên cạnh là một lớp ngăn trong suốt, ngoài lớp ngăn là bầu trời xanh và những đám mây trắng gần.
Uất Hà... Bay lên ?
Thời đại của nàng, thật .
Uất Hà xuống khỏi một phương tiện giao thông hai cánh lớn, cuối cùng nàng đến một nơi.
Là một ngọn núi.
ngọn núi đó, dường như chút quen thuộc.
Trên núi tùng bách, um tùm và tươi .
Giữa núi dường như dòng nước chảy, róc rách.
Uất Hà lên ngọn núi quá cao, từ trong lòng lấy một cuộn giấy, cuộn giấy đều là chữ triện nhỏ, nhưng Phù Tô chỉ kịp rõ ba chữ lớn nhất bên trái: Ức Phù Tô.
Sau đó, Phù Tô mở mắt .
Nước mắt đang tuôn rơi, cùng tần với Uất Hà mộ Phù Tô.
•
Phù Tô thật sự tự vẫn theo như lịch sử ghi .
Lúc tự vẫn, ngọn núi hoang một dòng suối phun , tên là "Ô Yết Tuyền."
Bên của Ô Yết Tuyền, tùng bách xanh tươi.
Phù Tô mà vô than tiếc, yên nghỉ gốc cây tùng bách.
Hai ngàn năm, tùng bách từng khô héo, suối nước từng cạn khô.