Những Năm Tháng Làm Hạt Bụi Ở Triều Đại Nhà Tần - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-26 10:23:16
Lượt xem: 296
Ánh trăng nhỏ giọt thành sương, đọng những nếp gấp của lá sen.
Đưa mắt qua, những đóa sen xanh biếc tựa như thủy triều, vây quanh bên đình gỗ. Xung quanh, gió hè ồn ào, ve sầu và ếch nhái kêu loạn xạ.
Uất Hà ngước mắt trăng, khoác lên chiếc áo ngoài màu xanh, bước chân nhẹ nhàng khỏi đình gỗ.
Năm 212 Công nguyên.
Trăng tròn.
Đây là năm thứ năm nàng xuyên .
Lúc mới xuyên qua, vì hợp thủy thổ nên nàng mắc một trận bệnh nặng, khi tỉnh , đầu óc cứ như cửa kẹp, hỗn loạn mơ hồ, khiến nàng quên mất là xuyên .
Sau khi quên nơi đến, Uất Hà vẫn nhận một thở khác biệt so với nơi cổ xưa .
Ví như, nàng sinh phân biệt phong nguyệt, hiểu chữ triện, cùng với năng lực vượt nóc băng tường, leo nóc nhà lật ngói, đào hang chuột!
Điều lợi hại hơn nữa là, "cầu ước thấy" ở chỗ nàng là lời suông!
Nàng dựa năng lực để cung trở thành trắc thất của Phù Tô, yên lặng sống qua mấy mùa xuân thu.
Khi cảm thấy buồn chán, nàng dựa "cầu ước thấy" để về nhà đẻ xem .
Uất phủ…
Hoa sen xanh tươi một nữa hiện mắt nàng, cả nhà yên vui, chuyện gì xảy cả.
Không chuyện gì xảy , thì nên về thôi.
Kẻo trời hửng sáng, nhà phát hiện.
May mắn , từ khi nàng cung, mảnh đất ở nhà đẻ phong tỏa, trở thành một thế giới nhỏ thuộc về riêng nàng, ngoài nào thể . Nàng một ở lâu, vòng quanh, hết vòng đến vòng khác.
Uất Hà gì, chỉ thể theo cách tiêu khiển duy nhất của : vòng quanh sân.
Vòng nối tiếp vòng , năm nối tiếp năm .
Đi chán , cũng đến lúc rời .
Phong nguyệt ở nhà, cuối cùng vẫn cách biệt với ánh trăng trong cung Hàm Dương.
Thật xa lạ, rõ ràng đều ở Hàm Dương.
Giống như nàng từ thế kỷ hai mươi mốt đến, cuối cùng vẫn quen ở trong những lầu các cổ kính.
•
Mái ngói ngay ngắn, chiếc đèn lồng là một mảng màu đỏ cam. Những tua rua màu xanh và đỏ khẽ đung đưa trong gió.
Uất Hà lên cơn thèm thuồng, bèn trộm một chiếc đèn lồng, mang về Xa Hà viện, lén lút giấu gầm giường. Mặc dù bên là một đống "tang vật" cũ kỹ phủ đầy bụi.
Thỉnh thoảng nhớ nhà đẻ, tiện về, nó cũng một chút tưởng niệm.
Vừa xong bộ váy áo sạch sẽ, nàng liền : "Đại công tử đến ."
Thị nữ mặc áo xanh lam cúi đầu rũ mắt, đưa Uất Hà đến cửa.
Phù Tô đạp tan ánh trăng, ngay cửa. Uất Hà theo đúng quy củ hành lễ, đó rũ mắt chờ đợi.
Chờ đến phát phiền, nàng ngước mắt lên , liền đối diện với Phù Tô.
Trong đôi mắt của dường như ngàn hồ vạn biển, nước biển dâng trào, nhấn chìm tất cả.
Hắn lặng lẽ dùng ánh mắt để chuyện, đôi con ngươi đen láy như một vũng nước sâu, khiến Uất Hà kìm .
"?"
"Hoa sen nở ."
Uất Hà: "Ta ."
"..."
"..."
Hai rơi im lặng.
Sắc mặt của Phù Tô bình tĩnh, nhưng nếu kỹ chút bi thương. Rõ ràng mấy năm , ngũ quan của tràn ngập sự khí khái thiếu niên đao thương bất nhập, mà giờ đây nhuốm một thứ gì đó tựa như sương mù trong sơn cốc.
Khó , khó .
Chỉ thể khiến chăm chú cảm nhận mà thôi.
Hai gì, Phù Tô bước trong nhà, Uất Hà pha một tách .
Hai khô khan vài câu chuyện.
Sau một nén hương, Xa Hà viện trở về vẻ yên tĩnh.
Uất Hà bóng lưng : "Hắn hình như đến để từ biệt."
Phù Tô mặc y phục đen, hòa màn đêm. Phía chỉ để một hàng ánh trăng.
Thật , khi Phù Tô rời một đoạn đường, ở một nơi mà Uất Hà thể thấy, chậm rãi đầu , xoay , đối diện với cánh cửa đóng chặt và khe cửa sắc lẻm, thất thần hồi lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhung-nam-thang-lam-hat-bui-o-trieu-dai-nha-tan/chuong-1.html.]
"Nàng từ đến? Sẽ về ."
"Trong giấc mộng kỳ lạ, nàng đến từ một nơi xa. Nàng mặc y phục kỳ lạ, áo thêu những đóa hoa nhỏ li ti, ở cách của thời gian, đưa tay về phía ."
"Rõ ràng xa, nhưng chạm tay nàng."
"Nàng đang , giống như mặt trời tỏa nắng lưng nàng."
"..."
•
Uất Hà một trải qua mấy mùa xuân thu.
Thời gian xa xăm mà sâu thẳm.
Lá phong rụng, hoa nở, chim cành đến mấy , nàng rõ hơn ai hết.
Trong thời gian đó, nàng ước nguyện điều gì lớn lao, nhiều nhất chỉ là bữa trưa ăn chút gì đó ngon, tối nay mưa thì bắt ếch.
Nàng cũng gặp Phù Tô mấy , nhưng ngòi bút trong lòng phác họa ngũ quan của đó sâu sắc đến . Cùng với hoa sen ở quê nhà, và phương xa , còn sâu sắc hơn cả ngũ quan của .
Tùng bách tắm trong ánh trăng, Hàm Dương yên bình.
hoa sen lặng lẽ tàn úa, viền lá dần dần ngả vàng.
Nàng nhắm mắt , từ từ chìm giấc ngủ.
Nàng cứ hoang vu như mấy năm.
Tuy nhiên, dạo gần đây, nàng luôn mơ những giấc mơ kỳ lạ—
Trong mơ, luôn sa mạc cát vàng, vô núi hoang, tiếng binh đao ngựa sắt và sự huyên náo kỳ lạ.
Giống như ở biên cương.
Một tình cờ thấy, gần Trường Thành một tấm bia đá, đó : Thượng Quận huyện.
Cuối cùng nàng cũng , nơi trong mơ chính là Thượng Quận!
Sau khi địa điểm, đôi môi nàng vô thức mấp máy, như thể ai đó dùng dây của con rối buộc : "Đưa đến Thượng Quận ."
Đôi môi nàng khép, mở mắt , đập mắt là sa mạc cát vàng. Gió thổi mạnh.
Đến Thượng Quận cũng đến , nhưng nàng đến đây để gì?
Nàng như thường lệ nhắm mắt ước nguyện: "Đưa về nhà."
Khi mở mắt một nữa, nàng cứ ngỡ về đến nhà đẻ hoặc Hàm Dương, nhưng đập mắt vẫn là một mảnh cát vàng và cơn gió cô độc.
Uất Hà cúi đầu, cát vàng chân mũi giày đào tới đào lui thành một cái hố nhỏ. Nàng lẩm bẩm lẽ là do ước nguyện quá thường xuyên.
Một lát nữa là thể về nhà .
Trong lúc chờ đợi, trong đầu nàng nảy một ý nghĩ táo bạo.
Nàng tìm Phù Tô!
Uất Hà một tật , cố chấp, nghĩ đến điều gì thì nhất định cho bằng , dù đ.â.m tường nam cũng đ.â.m thủng tường tiếp.
Nàng thật sự hành động.
nàng thể trộn quân doanh, trộn quân doanh thì thể gặp Phù Tô, gặp Phù Tô thì nàng thể đạt mục tiêu.
Đây vốn là chuyện gì to tát.
Chỉ là đột nhiên một giọng mơ hồ, bảo nàng tìm Phù Tô. Nó giống như một vòng xoáy, lôi cuốn nàng trộn quân doanh, như nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Giọng của Phù Tô, mà giống như của chính nàng, xen lẫn một giọng từng thấy, tựa như tiếng bánh xe lao vun vút, nhẹ, xa, như một mệnh lệnh vô hình sai khiến Uất Hà thành một sứ mệnh nào đó.
Sự cố chấp của Uất Hà, dường như là bẩm sinh.
Mục tiêu do đặt , gì cũng thành.
Nàng lén lút đến gần quân doanh, đúng lúc mấy con ngựa đạp cát vàng chạy tới, đầu óc nàng chợt lóe lên một ý nghĩ, liền ngất xỉu bên ngoài quân doanh.
Người ngựa dừng , nam nhân dẫn đầu mũi cao như treo mật, hình cao lớn vạm vỡ, nhíu mày Uất Hà một cái, vặn eo sang trái: "Lôi nàng trong."
Đầu tóc Uất Hà rối bù, nhưng cuối cùng cũng như ý nguyện quân doanh.
Mặc dù thô bạo.
"Người còn sống, mời quân y đến xem nàng vấn đề gì , vấn đề gì thì để nàng ."
"Vâng, Mông tướng quân."
Một cơn gió thổi qua, trong phòng yên tĩnh hơn nhiều.
Uất Hà cảm thấy cổ tay ai đó chạm , đó còn gì nữa, ánh sáng mí mắt cũng biến mất, lẽ là ngoài cả .
Nàng lén lút mở mắt , phát hiện trong phòng chỉ nàng.
Nàng mạnh dạn dậy.
Đây là một căn phòng tối om, chật chội và ngột ngạt, trong góc chất đống những bộ áo giáp trông như mai rùa. Uất Hà vịn tường dậy, để khiến " vấn đề" mà ở quân doanh lâu hơn, nàng rút cây trâm cài tóc rạch rách da, bên tai một dòng m.á.u thi tuôn , chảy xuống cổ.