Bùi công công ở trong cung hầu hạ gần nửa đời , e rằng chẳng   mấy chữ, những bài văn năm xưa   cho  , chắc  sớm   quên sạch.
Thế mà giờ đây   lộ  vẻ mặt đắc ý của kẻ tiểu nhân, dương dương tự đắc, gần như khoe khoang mà cầm lấy bút, rút  một tờ giấy Tuyên Thành.
Hắn vốn     sách, gần như  từng cầm bút bao giờ, nên dáng vẻ cầm bút  phần vụng về, nguệch ngoạc  tên của .
Chữ  tuy  , nhưng   sai một nét nào.
Tên của  là do  dạy   khi còn bé, gần hai mươi năm trôi qua,   nhận  chữ nào khác,  mà vẫn nhớ rõ tên của .
Ta bảo   tên ,  cố tình dừng  ngay chữ đầu tiên.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Ta dứt khoát nắm lấy tay Bùi Vân Xuyên  tên .
Chữ của  là do luyện tập từ nhỏ,  từ khi còn là công chúa  bắt đầu học chữ  sách, vốn thông minh hơn , xem qua thứ gì đều nhớ  quên.
Về   Bùi Vân Xuyên nuôi nấng,  khi  leo lên giường của Hà Khiêm, cuộc sống dễ thở hơn một chút, tuy   điều kiện mời thầy dạy cho , nhưng  bao giờ quên nhờ cung nhân  ngoài cung mua sắm sách vở bút mực cho .
Nói cách khác,  của ngày hôm nay là do Bùi Vân Xuyên một tay tạo nên.
Chữ    , nét bút cứng cáp, phóng khoáng, mỗi nét đều toát lên khí phách, khiến cho mấy chữ Bùi Vân Xuyên   trông buồn  quá đỗi.
Hắn da mặt dày, chẳng thấy  gì  hổ, còn  đang nắm tay   từ phía , bỗng nhiên ghé đầu lên vai , vô cùng tự nhiên mà ôm eo , : "Ngày  ngươi  thành hôn , lúc rảnh rỗi  sẽ dạy ngươi  chữ  ?"
Không   học  từ  mà cái tài ăn  dỗ dành của nam nhân thiên hạ   thấm nhuần đến mười phần mười, giờ đây chẳng màng đến mặt mũi mà ve vãn Bùi Vân Xuyên, một tên thái giám.
Thế mà  cũng  như thường ngày đẩy  , bỗng nhiên hỏi: "Còn mấy ngày nữa?"
"Đầu tháng ." Ta đáp.
Bùi Vân Xuyên cũng   những chuyện khác cũng chẳng ích gì, thần sắc bỗng chốc thất thần, chỉ đăm đăm  cành hồng mai ngoài cửa sổ vươn  trong nhà, in  nền trời xanh xám xa xa, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi bâng khuâng.
Người khác coi  là một con chó, một món đồ chơi, nhưng  ngốc,   nghĩ như .
Giá như  đối xử với  tệ bạc một chút, khiến  chán ghét nhiều hơn yêu thích, thì   mấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhu-tinh-mat-y/chuong-13.html.]
Ít nhất, sẽ  vấp ngã, chịu thiệt thòi vì thứ tình cảm phiền phức .
Hôm đó Bùi Vân Xuyên tự   khỏi phủ,  ai dám ngăn cản .
Bùi Vân Xuyên  sống trong cung nửa đời . 
Ký ức thuở nhỏ  khi  bán  cung giờ  trở nên mơ hồ. 
Sau , triều đại cũ sụp đổ,    bán tới Lương Châu. 
Trên đường    chịu đựng  bao khổ cực, nào  còn tâm trí mà thưởng ngoạn cảnh sắc bên ngoài.
Ta từng  với  rằng Lương Châu  phồn hoa, đèn lồng nơi đây thật , cảnh sắc cũng vô cùng mỹ lệ. 
Lương Châu còn  Trích Tinh Lâu,   đỉnh lầu cao ngỡ như  thể với tay hái .
Ta cũng  hứa khi nào rảnh rỗi sẽ dẫn   ngắm cảnh.
Thế nhưng  luôn luôn bận rộn. 
Ta vốn là  nghiêm khắc với bản , nay  phong hầu  càng  nhiều việc triều chính bề bộn.
Kỳ thực Bùi Vân Xuyên cũng   là  nghĩ quẩn. 
Hắn chỉ là đang giận dỗi, cho nên mới tự ý bỏ  như . 
Có lẽ  định đợi đến đầu tháng , ngày   định sẵn để thành ,  mới chịu trở về.
Cách   thật ngốc nghếch. Đi  nửa đường thì   lạc mất.
Bùi Vân Xuyên  từng thấy nhiều  như , cũng  từng  thấy nhiều thứ mới lạ đến thế. 
Đèn lồng quả thật  , những con  đất sét do  bán hàng rong ven đường nặn cũng thật khéo léo. 
Kẹo mạch nha trong tiệm thì ngọt đến dính răng, tuy  ngon bằng kẹo trong cung nhưng   vị ngọt đặc biệt, ngọt đến mức dường như hóa đắng.