16
 
Ngày xưa,  từng tự ti, từng yếu đuối.
 
Cô  xinh ,  công việc , là trụ cột của lữ đoàn.  luôn cảm thấy   thể sánh với cô .
 
 khi sống ,  mới thực sự buông bỏ.
 
Tại    so sánh với cô ?
 
Trong lòng Giang Dục Thành, đương nhiên là Lục Tuyết Đình quan trọng hơn.  ngoài Giang Dục Thành, liệu cuộc sống của  chỉ còn  thế ?
 
 vẫn  thể  học đại học,   thể đóng góp  sự phát triển của đất nước.
 
  thể bước  ngoài, mở rộng tầm mắt và học hỏi.
 
Đầm lầy ở đây chỉ cản bước  mà thôi.
 
Sắp xếp  thứ xong xuôi,  đánh dấu mạnh mẽ một cái chéo lớn  lịch.
 
 mang balo,   đến khách sạn  đặt .
 
Lúc mới sống ,  cũng từng nghĩ sẽ gây rối ở nơi  việc của Lục Tuyết Đình. Cô   phá hủy kiếp  của ,   gây ầm ĩ thì lòng sẽ  cam tâm.
 
 gây rối  ích gì?
 
Chỉ cần Giang Dục Thành còn đó, dù Lục Tuyết Đình mất việc,   cũng sẽ nuôi cô . Với cô  mà , thật  cũng chẳng  gì tổn hại.
 
Chỉ cần  còn  ơn sự nuôi dưỡng của hai  già, chỉ cần    phá hủy sự nghiệp của Giang Dục Thành, Lục Tuyết Đình sẽ luôn ở thế bất bại.
 
Nói  thì, cũng là do  đàn ông của  tâm  ngay thẳng.
 
Chồng của Lục Tuyết Đình  bao nhiêu chiến hữu,   thấy ai quan tâm chăm sóc hai  con họ,  cha nuôi cho Niệm Niệm?
 
Vậy đó, hừ.
 
17
 
Khi đến khách sạn,  dọn dẹp đơn giản  lấy giấy , chuẩn   một bức thư cho Giang Dục Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nho-mai-khong-quen-oudy/8.html.]
 
 bỏ qua tất cả những chuyện  khi kết hôn, bỏ qua mối quan hệ rối ren của   với Lục Tuyết Đình, chỉ  về ba năm  học trung học ở đây.
 
Anh  lo cho  ăn uống, thỉnh thoảng còn giúp   bài tập.
 
Vì những điều đó,  cũng nên  rõ  chuyện giữa  và  .
 
  trong thư rằng    về và hủy hôn, đồng thời   đậu  một trường đại học khác.
 
Từ nay, chúng  sẽ   những con đường khác ,  còn gặp .
 
Đang   một nửa,   thấy tiếng gõ cửa, tưởng là nhân viên khách sạn, ai ngờ khi mở cửa,   thấy Giang Dục Thành  ngoài.
 
Anh trông mệt mỏi, như  chạy khắp nơi.
 
Khi  thấy ,   thở phào nhẹ nhõm, "Cuối cùng cũng tìm  em,   là  ...   là  ."
 
 im lặng, cứ nghĩ    sắp trách .
 
"Thôi  , đừng giận nữa, về nhà với  nhé." Giang Dục Thành bước , định giúp  thu dọn đồ đạc.
 
 nhanh chóng che bức thư nửa chừng .
 
 ánh mắt    rơi  một chiếc vòng bạc  hành lý của , sắc mặt    đổi, cầm lên hỏi.
 
"Chiếc vòng    ở đây?"
 
  ngẩn , tự trách    cất đồ cẩn thận.
 
"Chiều nay Niệm Niệm lục đồ của em, một cái chuông rơi , em sửa  ."
 
Chiếc vòng  là vật đính ước hồi nhỏ giữa  và ,     mang về.
 
Giang Dục Thành  , vẻ mặt  chút kỳ lạ, "Ý  là,  chiếc vòng   ở đây? Không  nó  ở nhà   ?"
 
 đang suy nghĩ cách trả lời thì   bất ngờ  một tiếng, "À,  hiểu , chắc   bảo em mang về cho  đúng ?"
 
Nói xong,    đặt chiếc vòng  hành lý của , "Để tạm ở đây nhé, dù  chúng  cũng sắp kết hôn , của  cũng là của em, em cứ giữ hết ."