12
 
Cả ngày  xe khiến  mệt mỏi, vốn định ngủ sớm.
 
 Lục Tuyết Đình  tràn đầy năng lượng. Cô  mặc một chiếc váy trắng, tập múa ngay trong phòng khách, thậm chí còn trải đệm  để ép chân.
 
Trong khi đó, ở phòng Giang Dục Thành, Niệm Niệm cứ chạy  chạy , còn biến giường   thành bạt nhún.   thể chịu nổi, đành viện cớ  ngoài lấy nước, mang theo chậu rửa mặt rời khỏi nhà.
 
Vừa bước  cửa,  hít một  thật sâu.
 
"Ơ, A Như, con về  ? Không  con  về quê thăm ông bà ?"
 
Bà Hoa, hàng xóm bên cạnh,   thấy   cầm chậu  cùng  giếng.
 
"Dạ, con về mấy hôm, hôm nay  mới lên ."
 
Bà Hoa là vợ kế toán ở mỏ quặng, gia cảnh cũng khá giả. Thỉnh thoảng nhà bà  món gì ngon đều mang cho  một phần. Bà khá  thiện, nên chúng  cũng qua  thường xuyên.
 
"Con , thật là..."
 
Bà Hoa định  gì đó, nhưng  thoáng qua phía  , liền kéo   thêm vài bước.
 
Đến khi tới giếng, bà mới giận dữ gõ  trán :
 
"Sao con ngốc thế hả? Con nghĩ xem, cái loại  đó  gì ?"
 
"Chồng c.h.ế.t  mà còn chạy  khắp nơi khoe khoang. Con xem, nhà  nhỏ thế mà cũng kéo cả   về đây là ?"
 
"Ôi trời, con đúng là còn trẻ  hiểu chuyện. Tiểu Giang nhà con là  thế nào? Là miếng bánh ngon mà ruồi cũng  bu đấy! Con còn để  khác  nhà, con là điên   ?"
 
Nghe bà Hoa lải nhải một hồi,  mới , hóa    Giang Dục Thành đưa Lục Tuyết Đình về,   với   là ý của .
 
Anh  bảo  thấy  con cô  đáng thương, nhà  dột nên  khi về quê,  bảo  đưa họ về nhà.
 
  nhạt.
 
Giang Dục Thành rõ ràng sợ   ngoài dị nghị nên mới lấy    bia đỡ đạn.
 
  cũng chẳng  đôi co với    lúc . Dù  thì vài ngày nữa  cũng sẽ rời ,   phí sức  những chuyện vô nghĩa.
 
Trên đường về, bà Hoa còn nhắc , loại  như Lục Tuyết Đình nên đuổi  càng sớm càng .
 
Bà sợ  ngại ngùng, còn bảo nếu cần giúp đỡ, chỉ cần  một tiếng.
 
Dù   bà cũng  ý hóng chuyện, nhưng  thể phủ nhận, bà vẫn là  .
 
Khi    nhà, phòng khách   còn ai.
 
 cầm quần áo   nhà vệ sinh, nhưng bất chợt nhận    nhiều đồ dùng phụ nữ   của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nho-mai-khong-quen-oudy/6.html.]
 
Cục xà phòng và khăn   dùng  nhét  góc, để chung với thùng rác.
 
Còn chỗ cũ thì   bằng hai chiếc khăn mặt, một lớn một nhỏ, cùng dầu gội và dây buộc tóc.
 
"Ơ, chị dâu, Niệm Niệm   vệ sinh, chị tránh qua một chút  ?"
 
  ai đó cố ý va , đầu đập  khung cửa.
 
Quay ,  thấy Lục Tuyết Đình đang bế Niệm Niệm, chuẩn  cho  vệ sinh ngay tại chỗ.
 
Xong việc, cô    vẫn  ở đó, liền  với vẻ mềm mỏng:
 
"Chị dâu,  phiền chị tránh qua một chút, chị  chắn lối  ."
 
Giọng cô  dịu dàng, nhưng ánh mắt đầy vẻ đắc ý và khinh thường.
 
Đáng tiếc,   hề nhúc nhích.
 
13
 
 bình tĩnh : "Xin ."
 
Lục Tuyết Đình sững sờ, dường như  ngờ   đối xử với cô  như .
 
 cô   một cô con gái .
 
Niệm Niệm từ lâu   ưa , thấy  khí giữa  và  cô  căng thẳng, liền lao tới đẩy  một cái thật mạnh   ầm lên, "Chị ! Chị ! Chị bắt nạt  em! Chị là  !"
 
Giang Dục Thành  thấy tiếng  của Niệm Niệm, liền chạy vội  từ trong phòng, "Có chuyện gì ? Có chuyện gì ?"
 
Anh  đau lòng bế đứa trẻ  lòng, Lục Tuyết Đình thì nước mắt đẫm mi.
 
"Đều là  của , Niệm Niệm vội vàng  vệ sinh, đúng lúc chị dâu đang trong nhà vệ sinh,  bảo chị dâu tránh một chút,  ngờ..."
 
Giang Dục Thành   với ánh mắt  hài lòng.
 
Mặc dù   gì  mặt Lục Tuyết Đình, nhưng   vẫn dịu dàng dỗ dành Niệm Niệm, "Đừng , đừng , một lát chú để chị dâu xin  Niệm Niệm nhé?"
 
Thấy đứa bé vẫn tiếp tục ,    ôm lấy Niệm Niệm  phòng,  sẽ cho nó kẹo ăn.
 
Lục Tuyết Đình liếc  một cái đầy vẻ nửa  nửa ,  theo    phòng.
 
Tiếng  của đứa bé dần dần nhỏ ,    biểu cảm gì, tắm xong,  gom hết đồ đạc của   một cái chậu rửa mặt.
 
Khi  trở về phòng, Lục Tuyết Đình và Niệm Niệm   .
 
Trên tủ đầu giường,  một hộp kẹo đầy màu sắc, rõ ràng là chuẩn  cho trẻ con.