Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Tôi Trở Thành Thần Thám - Chương 79
Cập nhật lúc: 2025-12-30 17:10:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VOeVJoUJl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không tại , thấy Đinh Lan đ.á.n.h , tim Triệu Hướng Vãn co rút đau đớn từng cơn, những ký ức tuổi thơ vui vẻ hiện lên trong đầu.
Mẹ nuôi Tiền Thục Phân vì Triệu Hướng Vãn tiền đồ, tránh đè ép hào quang của Triệu Thần Dương, bình thường một lời ý với cô. Bất kể Triệu Hướng Vãn đạt thành tích gì, bất kể Triệu Hướng Vãn bao nhiêu việc nhà, bà đều chỉ lớn tiếng mắng mỏ: "Tao sinh cái con em gái c.h.ế.t tiệt gì, mày chính là đồ lỗ vốn!"
Triệu Hướng Vãn nhớ rõ ràng, lúc nghiệp tiểu học cô cầu xin cho học, nhận là một trận chổi lông gà, còn sự chế giễu vô tình: Con gái con đứa nhiều sách gì? Có thời gian thà nuôi thêm mấy con gà, còn đẻ trứng ăn thịt đấy.
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn vốn bao giờ thích lo chuyện bao đồng ngẩng đầu lên, nghiêm túc của Đinh Lan: "Đừng đ.á.n.h nữa! Đầu và tay cô từng thương nghiêm trọng."
Mẹ Đinh Lan ngẩn , tay đang giơ lên đột ngột dừng .
Triệu Hướng Vãn đầu Đinh Lan: "Không của cô, đừng sợ."
Đinh Lan từ từ ngẩng đầu, Triệu Hướng Vãn, trong đôi mắt nhòe lệ dấy lên một tia sáng yếu ớt.
Triệu Hướng Vãn tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mặt đanh , thái độ nghiêm túc khiến Đinh Lan vốn luôn để ý cách của ngoài cảm thấy áp lực. Bà hừ một tiếng, thu tay về đ.á.n.h Đinh Lan nữa, gượng gạo xuống.
Không khí trong toa xe rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều.
Đinh Lan loạn nữa, vẫn luôn yên lặng đó, Đinh Lan cũng mắng cô nữa, chỉ là sắc mặt vẫn âm trầm.
Sáu tiếng đồng hồ , tàu hỏa vỏ xanh cuối cùng cũng đến huyện La. Triệu Hướng Vãn cầm hành lý dậy, Đinh Lan bên cạnh cũng bắt đầu chuẩn xuống tàu.
Triệu Hướng Vãn Đinh Lan đang ngẩn ngơ một bên, nhớ đến những lời thì thầm nội tâm của cô đường .
*[Bà lão tàu hỏa giả vờ đáng thương giống thật đấy, cái gì mà con trai việc ở Kinh Đô, bây giờ bệnh nặng viện, bà bây giờ từ nông thôn lên thăm con trai, nhưng bà đầu tiên xa gì cả, đưa bà đến Bệnh viện 1.
Sao tin chứ? Bởi vì ánh mắt đáng thương đó của bà , khiến nhớ đến bà ngoại. Nếu một ngày bệnh, bà ngoại ở nông thôn từng xa cũng sẽ mờ mịt luống cuống như bà bây giờ nhỉ. Vì đau lòng, nên vẫn luôn cùng bà , đưa bà xuống tàu hỏa. Không ngờ khỏi ga, thì từ chiếc xe tải nhỏ đậu bên cạnh bước xuống hai , đó... thì đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê bán trong núi sâu.]*
Nữ sinh viên đại học sở dĩ lừa, liên quan đến chỉ thông minh, học vấn, chính là vì tuổi trẻ ngây thơ, quá mức lương thiện. Kẻ bắt cóc thường xuất hiện với tư thái kẻ yếu, tìm kiếm sự giúp đỡ của các cô. Hữu tâm tính vô tâm, ai thể tránh ?
Nghĩ đến đây, Triệu Hướng Vãn thiện ý với Đinh Lan, đang định chuyện, ngờ Đinh Lan chút cảnh giác, thấy cô đến gần con gái, lập tức ngăn , trừng mắt cô một cái: "Cô gì?"
Triệu Hướng Vãn thấy sự đổi biểu cảm của Đinh Lan, đành xoay rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nho-kha-nang-doc-suy-nghi-toi-tro-thanh-than-tham/chuong-79.html.]
Ga tàu hỏa huyện La tuy nhỏ, nhưng về quê ăn Tết ít. Theo dòng đông đúc khỏi ga, bộ về phía Nam thêm nửa giờ, cuối cùng Triệu Hướng Vãn cũng đến nhà đại cô Triệu Đại Thúy.
Đại cô khi ly hôn mua một căn nhà cũ ở khu phố cổ huyện La, là nhà tư nhân do cư dân đời đầu dựng lên, chỉ một phòng ngủ, một phòng chứa đồ, một nhà vệ sinh nhỏ.
Trong phòng ngủ mười sáu, mười bảy mét vuông, kiêm luôn chức năng phòng ăn, phòng khách, phòng sách. Bàn ăn, bàn học, tủ quần áo, giường, ghế sô pha, bàn và hai cái ghế, nhét đầy ắp cả căn phòng.
Vì nhà bếp, Triệu Đại Thúy bỏ tiền thuê đẩy mái hiên phòng ngủ ngoài một mét, dựng một cái bếp lò đơn giản mái hiên, đặt lên một cái bếp than, một cái chảo xào, cộng thêm cái bàn cũ nhặt bàn thái rau, tuy đơn sơ, nhưng gì cũng mưa hắt, cũng đủ dùng .
Triệu Đại Thúy là một phụ nữ trung niên khuôn mặt hiền từ, nửa năm gặp cháu gái, híp mắt đón cô nhà, đổ nước nóng chậu rửa mặt tráng men lải nhải.
"Đến đến đến, rửa mặt . Ngồi tàu hỏa lâu như , mệt ? Nửa năm gặp, hình như cao lên một chút . Trường các con nhà ăn ? Ăn cơm no ? Con trường còn phát quần áo đúng ? Sao mặc về cho đại cô xem? Hướng Vãn dáng cao, , mặc cảnh phục chắc chắn ."
Trong phòng đốt chậu than, ấm áp hơn bên ngoài nhiều, Triệu Hướng Vãn cởi áo khoác, lộ chiếc áo len chui đầu màu xanh lá cây tươi sáng bên trong.
"Nhà ăn trường , còn phát phiếu cơm, con ăn ngon. Cảnh phục phát đều là mỗi loại hai bộ, con thường chỉ mặc trong khuôn viên trường, ngoài đều mặc quần áo của . Đại cô xem, áo len cô đan con vẫn luôn mặc, ấm lắm."
Triệu Đại Thúy thấy chiếc áo len càng vui vẻ hơn, đôi mắt híp thành một đường chỉ, nếp nhăn nơi khóe mắt càng thêm sâu: "Tốt , con thích là . Vốn dĩ còn đan cho chị con một cái, nó cứ chê màu len quá quê, chịu lấy. Vẫn là nha đầu Hướng Vãn nhà , cho cái gì mặc cái nấy, mặc cái gì cũng ."
Triệu Hướng Vãn vốc một chậu nước nóng rửa tay, đắp khăn nóng lên mặt: "Chị con ? Hôm nay chị trực ca gì?"
"Chị con hôm nay trực ca ngày, lát nữa là về đến nhà. Hướng Vãn, con rửa mặt xong cứ để chậu đấy đừng quản, vườn rau cửa ngắt một nắm lá tỏi đây, tối nay đại cô xào thịt xông khói cho con ăn."
Triệu Hướng Vãn đáp một tiếng, đẩy cửa . Nhà cũ là nhà trệt cũ, cửa một luống rau nhỏ, Triệu Đại Thúy cần cù trồng ít tỏi và cải trắng trong đó.
Vừa cúi nhổ vài cây tỏi, thấy một tràng : "Là tên trộm nào, dám đến nhà trộm tỏi!"
Triệu Hướng Vãn ngẩng đầu lên, một cô gái trẻ dáng nhỏ nhắn, tết b.í.m tóc đập mắt, Triệu Hướng Vãn mỉm chào hỏi: "Biểu tỷ, chị về ."
Phạm Thu Hàn vóc dáng tuy cao, nhưng hành động chút khí khái nam nhi. Cô sải bước tới, giúp nhổ vài nắm tỏi, nhổ oán trách : "Mẹ em cũng thật là, em vất vả lắm mới về, chỉ huy em việc? Đợi chị về chứ."