*[Khách sạn thuê phòng? Ông đây cho đôi cẩu nam nữ các sung sướng! Say rượu thì thế nào? Ông đây vẫn lái xe như thường. Đợi tên ch.ó c.h.ế.t Triệu Thanh Vân , ông đây trèo từ hành lang , g.i.ế.c theo đường cũ, thần quỷ , ai thể ông đây uống nửa cân rượu vẫn còn thể g.i.ế.c ?]*
...
Chi tiết g.i.ế.c của Phan Quốc Khánh từng chút từng chút bày mắt, sắc mặt Triệu Hướng Vãn ngày càng nghiêm túc. Cô bỗng nhiên giơ tay lên, chỉ cổ Phan Quốc Khánh hỏi: "Cổ ?"
Phan Quốc Khánh giật kinh hãi, theo bản năng dùng tay trái che vết thương cổ: "Không, gì, cổ ngứa, cẩn thận gãi rách da."
"Chuyện khi nào?"
"Trước, đó một thời gian."
Sự lắp bắp bất ngờ của Phan Quốc Khánh khiến lòng cảnh giác của Chu Phi Bằng nổi lên, dậy, gạt tay che giấu của Phan Quốc Khánh , kéo cổ áo bông xuống, cẩn thận quan sát vết thương của .
Ba vệt m.á.u xước qua gáy , kéo dài đến tận mang tai, sâu một milimet, da bên cạnh đều lật , xem thương nhẹ.
Chu Phi Bằng lạnh một tiếng: "Tự gãi? Ra tay nặng thật đấy."
Anh một tay đè vai Phan Quốc Khánh, tay vặn cánh tay , cưỡng ép giơ lòng bàn tay lên mắt: "Anh để móng tay, thể cào sâu như ?"
Nhịp tim Phan Quốc Khánh đập nhanh thình thịch, hét t.h.ả.m một tiếng: "Cảnh sát nhẹ tay chút, chính vì cào sâu, nên mới cắt móng tay."
Hà Minh Ngọc tâm tư tỉ mỉ, quan sát một lát nhíu mày: "Móng tay mới cắt? thấy mép móng tay sần sùi, e là cắt, là thói quen c.ắ.n móng tay chứ gì?"
Một lời dối, cần vô lời dối khác để lấp l.i.ế.m.
Đầu óc Phan Quốc Khánh xoay chuyển thật nhanh, đỏ mặt tía tai : "Cái đó, các vị cảnh sát tha cho . Đây là lúc và Bình Phương quan hệ vợ chồng, cô hưng phấn cào lên đấy."
"Nói dối! Trên Triệu Thanh Vân vết thương, Ông Bình Phương hề sở thích như ."
Khả năng quan sát nhạy bén của Triệu Hướng Vãn, sự ép hỏi mạnh mẽ của Chu Phi Bằng khiến Phan Quốc Khánh hoảng loạn, cảnh sát nãy còn ôn hòa với đột nhiên trở nên hung hãn, Phan Quốc Khánh là chỗ nào xảy sai sót, cố gắng lấp l.i.ế.m, ngờ càng càng lộ nhiều sơ hở.
"Cái đó... là tình thú vợ chồng, Ông Bình Phương đối với chính là thích như , các đừng truy hỏi nữa." Phan Quốc Khánh giãy giụa một cái, mũ bông đầu tuột , lộ một cái đầu trọc lốc.
Trời lạnh thế , cạo trọc đầu, sự việc khác thường tất yêu quái.
Nghĩ đến hiện trường vụ án chỉ phát hiện tóc của Ông Bình Phương, Triệu Thanh Vân, sự nghi ngờ trong lòng Hà Minh Ngọc càng sâu.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là nghi ngờ.
Triệu Hướng Vãn đạt mục đích, lẳng lặng gập sổ ghi chép . Chỉ cần dẫn dụ Chu Phi Bằng, Hà Minh Ngọc nảy sinh nghi ngờ với Phan Quốc Khánh, việc điều tra sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Từ nhà Phan Quốc Khánh , Hà Minh Ngọc và Chu Phi Bằng đều Triệu Hướng Vãn.
"Triệu Hướng Vãn, cô nghi ngờ là Phan Quốc Khánh g.i.ế.c ?"
"Anh thời gian gây án ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nho-kha-nang-doc-suy-nghi-toi-tro-thanh-than-tham/chuong-71.html.]
" , cho dù chúng nghi ngờ, nhưng thời gian gây án."
Triệu Hướng Vãn trả lời câu hỏi của họ, mà : "Đi, tìm Tiền Chấn Nghiệp tìm hiểu tình hình."
Chu Phi Bằng ngầm thừa nhận địa vị chủ đạo của Triệu Hướng Vãn, ba hỏi chỗ ở của Tiền Chấn Nghiệp, tiện thể cũng điều tra mối quan hệ giữa ông và Phan Quốc Khánh, thông tin thu thú vị.
"Trước cũng chẳng thấy quan hệ hai bao nhiêu, ngược Phan Quốc Khánh công tác về thì hai qua khá thiết."
"Tiền Chấn Nghiệp lái xe tải lớn trong nhà máy, nhưng ông nghiện rượu, kỷ luật mấy . Nếu vì tư cách lão làng, e là đuổi việc ."
"Kìa, chính là chỗ đó. Tiền Chấn Nghiệp tư cách lão làng, phân nhà trệt xây sớm nhất trong nhà máy, hai gian phòng đầu hồi phía Đông chính là nhà ông , chiếc xe tải đậu ở sân phơi chính là của Tiền Chấn Nghiệp."
Triệu Hướng Vãn hỏi: "Xe tải là của nhà máy mà, đậu ở khu gia đình?"
"Theo quy định là khi giao hàng xong giao xe về đội xe, nhưng thì , Tiền Chấn Nghiệp thường xuyên lái về nhà. Chúng nếu sắm đồ tết nhiều đồ, thỉnh thoảng cũng nhờ ông giúp đỡ."
Triệu Hướng Vãn đăm chiêu chiếc xe tải , trong đầu lóe lên một ý nghĩ, với Chu Phi Bằng: "Chúng lát nữa hãy gặp Tiền Chấn Nghiệp, đến cổng lớn hỏi ."
Ba đến cổng lớn, bác bảo vệ đang ngủ gật.
Nghe đồng chí cảnh sát kiểm tra tình hình xe cộ tối ngày 11, bác gãi gãi đầu: "Ngày 11? Cũng lâu nhỉ, để nghĩ xem..."
Nghĩ nửa ngày, bác ngại ngùng : "Tối hôm đó uống chút rượu, mơ màng, dù đèn xe sáng thì mở cửa giúp, để ý là xe của ai."
Triệu Hướng Vãn nhíu mày: "Uống rượu? Rượu ai tặng?"
"Phan Quốc Khánh tặng, thằng nhóc lương tâm, rượu ngon mang từ phương Bắc về, thơm! Hậu vị mạnh."
Triệu Hướng Vãn tiếp tục hỏi: "Tối hôm đó, 12 giờ, xe về ?"
Bác bảo vệ bỗng vỗ đùi, mắt sáng lên: "Cô cũng quên mất, tối hôm đó trời lạnh, uống rượu ngủ mê mệt, nửa đêm tiếng còi xe đ.á.n.h thức. Lúc đó mất kiên nhẫn, đẩy cửa phòng bảo vệ , gió lạnh lùa đầy cổ.
Kết quả cô đoán xem là ai về? Là thằng nhóc Phan Quốc Khánh! Người đầy mùi rượu, nó còn dám lái xe ngoài, hì hì, gan to thật. Thằng nhóc đó còn dặn dò, cho ngoài, tránh để nhà máy trách nó dùng xe công việc tư. Nếu đồng chí cảnh sát đến hỏi, cũng chẳng ."
Chu Phi Bằng hít sâu một khí lạnh.
Có manh mối , khi ba tìm Tiền Chấn Nghiệp hỏi chuyện liền thêm nhiều ý tưởng.
"Rượu Phan Quốc Khánh mang đến? Ai xào rau?"
"Tiểu Phan lương tâm, còn nhớ đến sư phụ , nhớ năm đó nó học lái xe tải vẫn là dạy đấy. Nó thông cảm cho , xào mấy món từ quán ăn đối diện nhà máy mang đến nhà, ăn chuyện, thoải mái."
"Cậu đến nhà ông lúc mấy giờ?"