Nhờ Khả Năng Đọc Suy Nghĩ, Tôi Trở Thành Thần Thám - Chương 191

Cập nhật lúc: 2025-12-31 02:02:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V9isjfm8I

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Miêu Tuệ phòng bệnh đặc biệt, bác sĩ, y tá vây quanh, thỉnh thoảng đến kiểm tra bệnh tình của Miêu Tuệ, kiểm tra máy móc vận hành bình thường , ghi chép huyết áp, nhịp tim...

Chu Như Lan đáp lời Võ Như Hân, liền mượn cớ y tá kiểm tra, vòng sang bên giường bệnh, ngờ Võ Như Hân như cái đuôi, cứ theo lưng cô, giọng mếu máo gọi: "Chị, chị chuyện với em , chị đừng để ý đến em. Mẹ bây giờ thế , em sợ lắm."

Dáng vẻ của Võ Như Hân giống Miêu Tuệ, đặc biệt là đôi mắt ngấn lệ , lông mi dài chớp chớp đáng thương. Chu Như Lan đôi mắt đó, lòng mềm xuống. Cô em gái mắt tuy ít tật , nhưng ruột thịt gần gũi nhất ngoài .

Chu Như Lan thở dài một : "Em cảm thấy, ba đối xử với ?"

Võ Như Hân nghiêng đầu: "Ba bình thường ít ở nhà, việc gì đều do chủ. Hai họ bao giờ cãi , việc gì đều thương lượng. Rất nhiều gia đình đều như mà, ?"

Chu Như Lan mỉa mai: "Cũng chỉ em là ngốc, cái gì cũng . Phó Giám đốc Võ mỗi ngày mặt lạnh tanh, về đến nhà như phòng thẩm vấn, ông nghiêm túc chuyện ? Ông thực sự quan tâm ? Ông coi là vợ? Hoàn là coi như một bảo mẫu."

Uy quyền gia trưởng của Võ Kiến Thiết lớn, con cái đều dám phản kháng. Võ Như Hân bình thường chỉ nũng với Miêu Tuệ, cha ở nhà ngược còn thoải mái. Trong lòng cô , cha là sự tồn tại như núi, trầm , mạnh mẽ, bình tĩnh, là sự tồn tại thể dựa . Còn việc ông mật , Võ Như Hân để ý.

Đàn ông bên ngoài lo sự nghiệp, phụ nữ ở nhà lo hậu phương, đại đa gia đình đều cấu trúc như , chẳng lẽ vì chồng chuyện với mà nhảy lầu? Võ Như Hân lẩm bẩm: "Cho dù là , cũng lý do gì tự sát mà."

Chu Như Lan tình cảm sâu đậm hơn với Miêu Tuệ, cũng hiểu nhiều hơn, cô khẽ : "Em , cũng là cán bộ cấp phòng, cũng sự nghiệp? Vì sự thành lập của Trung tâm Kỹ thuật Hình sự, chạy vạy khắp nơi, cuối cùng cũng xây dựng xong, nhưng bà vì em thi đại học, em trai thi cấp ba, mà từ bỏ chức chủ nhiệm, cam tâm tình nguyện hùng thầm lặng."

Võ Như Hân chút hiểu đầu đuôi: "Ái chà, chủ nhiệm gì quan trọng? Nhà một Phó Giám đốc Sở, còn cần chủ nhiệm trung tâm kỹ thuật gì nữa? Mẹ xưa nay trọng hư danh, sẽ vì chút chuyện nhỏ mà nghĩ quẩn."

Chu Như Lan gật đầu: "Phải, đây là chuyện nhỏ."

Cô ngừng , tiếp tục : "Nhìn về nữa. Em trai nghiệp tiểu học, để nó học cùng em ở trường trung học Kim Liên Hồ, học về nhà, nhưng ba con trai tự lập, kiên quyết đưa nó học trường nội trú nhất, trung học Chí Viễn, học phí trung học Chí Viễn một năm là ba nghìn tệ, em còn nhớ ?"

Võ Như Hân bĩu môi: "Em đương nhiên nhớ. Lúc đó trong lòng em thoải mái, dựa bọn em học trường trung học Kim Liên Hồ, em trai tốn tiền học trung học Chí Viễn? Hừ! mà... đây cũng là chuyện nhỏ, em trai dù cũng là con trai, nội trú thì nội trú ."

Chu Như Lan mím môi xuống: "Phải, đây cũng là chuyện nhỏ."

Âm lượng của Chu Như Lan dần dần cao lên: "Em trai là con của đồng đội cha, mới đầy tháng bế về. Lúc bế về ba ngay cả tiếng chào hỏi cũng , lúc đó em mới ba tuổi, chăm sóc em, chăm sóc đứa bé còn b.ú sữa, thường xuyên nửa đêm trốn trong chăn , em ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nho-kha-nang-doc-suy-nghi-toi-tro-thanh-than-tham/chuong-191.html.]

Võ Như Hân "a" một tiếng, "Em, em lúc đó còn nhỏ, ? Em chỉ nhớ em trai hồi nhỏ , ngừng nghỉ, phiền c.h.ế.t ."

Máy móc thỉnh thoảng phát tiếng "tít, tít".

Y tá và bác sĩ rời , trong phòng bệnh chỉ còn hai chị em Chu Như Lan và Võ Như Hân.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, giọng Chu Như Lan bắt đầu run rẩy: "Có thể, vẫn sẽ , đây là chuyện nhỏ. Trẻ con mà, đứa nào chẳng ? Đồng đội của Phó Giám đốc Võ qua đời, để đứa con thơ dại, nuôi nó khôn lớn, để trọn tình đồng đội, vĩ đại, cao thượng bao. Đáng tiếc, vĩ đại, cao thượng là Võ Kiến Thiết, vất vả, chịu mệt là Miêu Tuệ."

Võ Như Hân hiểu ý của Chu Như Lan, trái tim như rơi xuống hầm băng. Hồi lâu mới tìm giọng của : "Người một nhà mà, phúc cùng hưởng họa cùng chịu, ba công việc bận, ông cũng cách nào chăm sóc con cái mà."

Chu Như Lan Miêu Tuệ giường bệnh, trong mắt đầy vẻ đau lòng: "Em hiểu, vì cái nhà bỏ bao nhiêu. em thái độ của ba đối với xem, sống c.h.ế.t rõ, ông còn tâm trạng việc! Trong mắt ông , rốt cuộc coi là gì?"

Võ Như Hân giờ Miêu Tuệ bảo vệ , mỗi ngày quan tâm là ai mặc hơn, ai thi điểm cao hơn, ai yêu thích hơn. Lời của Chu Như Lan đột ngột x.é to.ạc một lớp màn che của thế giới thực, n.g.ự.c Võ Như Hân chua chát, khó chịu nên lời.

"Chị, là cảnh sát, là dịu dàng kiên cường. Cho dù lùi một vạn bước mà , , tình cảm ba , vì cái nhà bỏ nhiều hơn, hy sinh nhiều hơn, , cũng đến mức..."

Hai chữ tự sát, hai chị em nhắc đến quá nhiều , Võ Như Hân nữa.

Chu Như Lan em gái một cái, đầu tiên cảm thấy cô cũng chút não: "Phải, kiên cường, nếu cú sốc cực lớn, bà tuyệt đối sẽ ... Ừm. Chị trong nhà rốt cuộc xảy chuyện gì, em cảm thấy gì ?"

Võ Như Hân liên tục lắc đầu: "Không , em cái gì cũng ."

Chu Như Lan trăm mối vẫn cách giải, nhíu mày từ từ xuống.

Võ Như Hân bình thường thích lời chua ngoa, nhưng thực gan lớn. Cô ngoan ngoãn bên cạnh Chu Như Lan, ho he một tiếng.

Ngồi một lúc, khí áp lực trong phòng bệnh khiến Võ Như Hân chút yên, khẽ : "Chị, vì nguyên nhân em trai mới buồn ? Ba trọng nam khinh nữ, coi Như Liệt như trân châu bảo bối, em đây đ.á.n.h với nó, ba đều mắng em. Lên cấp hai cũng học nội trú, như sợ ngược đãi nó . ! Chắc chắn là vì cái ."

 

 

Loading...