Chu Kinh Dung lập tức tìm đến cô : "Giao cho , cho cô hai nghìn đồng."
Hai nghìn đồng! Thập niên 80 sinh viên đại học nghiệp thu nhập cũng chỉ một trăm đồng, Kiều Tiểu Hồng thấy nhiều tiền như , hai mắt sáng rực, tiền trao cháo múc.
Tiếp theo, bệnh viện tra Tần Nguyệt Ảnh trúng độc muối Thallium, cảnh sát cuộc, Kiều Tiểu Hồng tự cho là chiếm món hời lớn lúc mới chuyện lớn !
Cái cốc nước cô bán , là bằng chứng bỏ độc của hung thủ.
Ai lấy cái cốc nước đó, đó chính là hung thủ!
Phùng Lương Lương đe dọa cô ngậm miệng: "Nếu mày dám lộ nửa lời, tao sẽ tố cáo mày trộm cốc nước, còn tống tiền hai nghìn đồng, mày là hung thủ bỏ độc."
Kiều Tiểu Hồng chỉ là chút hư vinh nhỏ, thích chiếm chút lợi nhỏ, gan g.i.ế.c ? Bị Phùng Lương Lương dọa thế , sợ đến mức co rúm như con chim cút, đối mặt với cảnh sát điều tra một hỏi ba .
, khi cha Tần Nguyệt Ảnh đến ký túc xá thu dọn đồ đạc, bàn học con gái rơi nước mắt, Kiều Tiểu Hồng áy náy . Họ đều là , mỗi Kiều Tiểu Hồng qua họ luôn chuẩn đồ ăn ngon, đồ uống ngon, còn chuẩn chăn đệm mềm mại, mới tinh, mở rộng lòng chào đón cô , bao giờ chỉ trích cô thích chiếm lợi nhỏ.
Trong mắt Kiều Tiểu Hồng nước mắt, đầu tiên tâm trạng áy náy.
cô tới mở miệng chuyện, Phùng Lương Lương kéo : "Mày thần kinh ? Tần Nguyệt Ảnh thành phế nhân, sự thật ý nghĩa gì? Mày thể nó sống ? Chi bằng cầm tiền rời , đều ."
Phùng Lương Lương nghiến răng nghiến lợi, mắt lộ hung quang, Kiều Tiểu Hồng dám đối đầu với cô .
Hà Minh Ngọc hỏi: "Cô tận mắt thấy Phùng Lương Lương bỏ độc ?"
Kiều Tiểu Hồng lắc đầu: "Không, chỉ thấy cô dậy, mở ngăn kéo sột soạt, chứ thấy cô hạ độc."
Hà Minh Ngọc tiếp tục hỏi: "Phùng Lương Lương tại đe dọa cô, Chu Kinh Dung tại tìm cô mua cốc nước, cô nghĩ đến nguyên nhân ?"
Kiều Tiểu Hồng rùng một cái: " đoán, là bọn họ hợp tác hạ độc chứ gì? Bọn họ là ! , dám đắc tội."
"Có bằng chứng ?"
"Không . chỉ đoán thôi."
"Phùng Lương Lương, Chu Kinh Dung gì với cô, cô thành thật khai , một chữ cũng sót!"
Có lẽ vì chuyện trái lương tâm, lương tâm bất an. Sự việc qua tám năm, Kiều Tiểu Hồng vẫn nhớ rõ mồn một.
Nói xong tất cả chi tiết, Kiều Tiểu Hồng ngước mắt Hà Minh Ngọc: "Nguyệt Ảnh, vẫn khỏe chứ?"
Hà Minh Ngọc lúc còn đồng cảm với cô : "Không khỏe."
Kiều Tiểu Hồng run rẩy lấy từ trong túi hai nghìn đồng, đưa cho Hà Minh Ngọc: "Có thể, nhờ cô chuyển tiền cho chú Tần ?"
Hà Minh Ngọc xua tay: "Chúng kỷ luật, thể nhận tiền. Cô nếu lòng, thì Tinh thị một chuyến. Tần Nguyệt Ảnh hai chân teo cơ, trí lực chỉ năm tuổi, cha già nhiều, cả nhà ba vẫn sống ở nhà cũ tầng một."
Nghe đến đây, nước mắt trong mắt Kiều Tiểu Hồng lăn dài, giọng nghẹn ngào: ", ngờ, chỉ chiếm chút lợi nhỏ..."
Hà Minh Ngọc lạnh một tiếng: "Vì cô giấu cốc nước, nên vụ án đầu độc trong trường học treo tám năm. Cô cầm hai nghìn đồng đó, phát tài ? Cuộc sống lên ?"
Kiều Tiểu Hồng liều mạng lắc đầu: "Không , !" Cả ngày nơm nớp lo sợ, sống như con chuột, bao giờ cơ hội thẳng lưng.
Tham bát bỏ mâm, chịu thiệt lớn a.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nho-kha-nang-doc-suy-nghi-toi-tro-thanh-than-tham/chuong-150.html.]
Ba Triệu Hướng Vãn lái xe trong đêm về Cục Công an.
Đèn xe sáng rực, x.é to.ạc bóng tối mắt, cây cối bên đường chập chờn, ngừng lùi về phía .
Bôn ba cả ngày, Triệu Hướng Vãn cảm thấy cơn buồn ngủ nồng đậm.
Vụ án trọng điểm, triệu tập chỉ hai mươi bốn giờ, tranh thủ thời gian.
Khi đến Tinh thị, là một giờ sáng.
Đèn văn phòng tổ trọng án một tầng hai sáng trưng, như ngọn hải đăng giữa biển khơi mênh m.ô.n.g, thấy nó liền cảm giác về nhà.
Giơ tay xoa mặt, lắc lắc cổ, Triệu Hướng Vãn đ.á.n.h thức Hà Minh Ngọc đang ngủ nghiêng ngả.
Hà Minh Ngọc mơ màng thẳng lưng: "Chúng đến ?"
Lưu Lương Câu xuống xe hoạt động tay chân, ánh đèn lầu cảm thán: "Haizz, muộn thế đều đang tăng ca, dễ dàng gì."
Triệu Hướng Vãn xuống xe theo, vươn vai, gập chân, xe ba tiếng đồng hồ, đầu gối khó chịu. Theo các sư sư tỷ công tác, muộn thế đều đang tăng ca việc, cảm nhận sâu sắc sự vất vả của nghề cảnh sát hình sự.
Gió đêm như nước, ba bước tòa nhà văn phòng.
Vừa đẩy cửa, mùi thức ăn ập mặt.
Chu Phi Bằng đang bò bàn họp ngủ đ.á.n.h thức, mắt nhập nhèm buồn ngủ hỏi: "Về ? Đói ? Để cho các cô cháo kê, bánh bao xá xíu, mau ăn ."
Triệu Hướng Vãn hộp cơm, cặp l.ồ.ng giữ nhiệt bày một hàng ngay ngắn bàn việc, nắp hộp, cặp l.ồ.ng hiện rõ năm chữ "Khách sạn Bốn Mùa". Ngửi thấy mùi thơm thức ăn lơ lửng trong khí, một cơn trống rỗng, đau đớn ập đến, Triệu Hướng Vãn lúc mới cảm thấy đói.
Bôn ba thời gian dài, thời gian ăn uống, thấy bữa khuya thịnh soạn thế , Hà Minh Ngọc, Lưu Lương Câu hoan hô một tiếng lao tới.
"Để xem, những gì nào?"
"Cháo gạo nếp dày lợn kỷ t.ử, bổ dưỡng quá!"
"Còn bánh bao chay, tàu hũ ky cuộn, ngon quá ."
"A, bữa khuya cứu mạng ch.ó của ..."
Triệu Hướng Vãn mở cặp l.ồ.ng giữ nhiệt, đang định tìm thìa múc cháo, bên cạnh vươn tới một bàn tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay kẹp một chiếc thìa canh cán dài inox sáng loáng.
Triệu Hướng Vãn đầu, chút ngạc nhiên vui mừng: "Quý Chiêu! Tối nay về nhà?"
Ánh sáng trắng của đèn huỳnh quang rọi xuống từ đỉnh đầu Quý Chiêu, mạ lên khuôn mặt một tầng ánh sáng dịu dàng, tóc mái lộn xộn che khuất trán, đôi mắt xinh cong lên, lộ vẻ vui sướng.
*[ đang đợi em.]*
Chỉ một câu đơn giản , khiến trong lòng Triệu Hướng Vãn gợn sóng.
Về đêm, mệt mỏi, đói khát.
Có một , chuẩn sẵn bữa khuya, đưa qua một cái thìa, một câu: đang đợi em.