“Giờ  mới nhớ  là  bịt miệng ? Muộn .”
 
   bình luận hiện  những dòng chữ kỳ lạ.
 
Toàn là lời c.h.ử.i rủa.
 
“Tác giả ngu ngốc, ngoài việc tả cảnh nam nữ abc  thì    gì khác ?”
 
“Viết cho thằng bé thành mọt sách, suốt ngày vùi đầu  sách vở. Bí quá thì bịa đại là nữ chính đầu óc đơn giản, dắt con  ngoài  để  lạc.”
 
“Càng vô lý hơn là thằng nhóc ôm sách    , mò  một cánh đồng hoa   đó  suốt năm ngày năm đêm... cho đến khi đói chết.”
 
“Còn xui hơn là Hồng Mãn Lâu. Dựa  ruộng hoa phía  mà thu hút  ít khách, giờ  đứa bé c.h.ế.t ở đó liền hoá thành chỗ ma ám luôn.”
 
Ta  xong cũng cạn lời.
 
Được . Được . Chửi  lắm.
 
 chợt nhớ  Hồng Mãn Lâu  bốc thăm   .
 
Phía  đúng là  một mảnh ruộng hoa.
 
Chẳng lẽ  đời    nhiều Hồng Mãn Lâu trùng hợp  ruộng hoa như  ?
 
Thế là  vội cưỡi chiếc xe lừa sang chảnh mới tậu phi thẳng  nhặt con.
 
Mẹ chồng vỗ vài cái  miệng .
 
“Cái miệng ...  là họa từ miệng mà .”
 
“Ta   nữa. Từ nay trở   sẽ   nữa.”
 
24.
 
Ta lục tung cánh đồng hoa, cuối cùng cũng tìm  nó.
 
Ban đầu  nghĩ một đứa trẻ mê  sách đến thế chắc cũng  lớn lớn .
 
Ai ngờ  kỹ thì mới hơn ba tuổi một chút.
 
Ta hỏi.
 
“Vì  con  ở đây một ?”
 
“Con  .”
 
“Con tên là gì?”
 
“Con  .”
 
“Nhà con ở ?”
 
“Con  .”
 
“Con ở đây một  bao lâu ?”
 
“Con  .”
 
“Con   cứ  sách mãi mà  ăn  uống thì sẽ c.h.ế.t đói ?”
 
Cuối cùng đứa nhỏ ngẩng khuôn mặt mệt mỏi lên, hai quầng mắt thâm đen to tướng,   buồn   đáng thương.
 
Giọng trẻ con mềm mại,   chỉ đáp đúng một chữ.
 
“Biết.”
 
Ta đưa tay chống trán thở dài.
 
Thôi xong, chắc não của đứa nhỏ   vấn đề?
 
Thôi kệ. Ta cứ đưa nó về nhà , lỡ  c.h.ế.t đói thì .
 
Ta .
 
“Con  đói ? Về nhà với , nhà   cơm ngon.”
 
Nó cúi đầu tiếp tục  sách.
 
“Con  .”
 
Đứa bé  cứng đầu thật.
 
Ta nghĩ ngợi một lúc, dứt khoát giật lấy quyển sách trong tay nó.
 
Cả hai quyển khác đặt bên cạnh cũng   cướp nốt.
 
“Trả sách cho con.”
 
🌻Chào các cậu đến nhà của Ngạn.
🌻Đọc xong hoan hỉ cho tớ xin vài dòng cmt nhen.
🌻Theo dõi tớ tại fanpage "Bỉ Ngạn Vọng Nguyệt" để cập nhật truyện mới nhaaa
Ta giơ mấy cuốn sách lên  .
 
“Nếu con  chịu theo  về ăn cơm thì   trả sách. Ta  cho con , nếu con c.h.ế.t đói  thì cũng chẳng còn cơ hội  sách nữa .”
 
Nó nghiêng đầu suy nghĩ.
 
“Người  cũng đúng.”
 
“Vậy  ăn cơm với  nha.”
 
Thằng bé định  dậy nhưng chân mềm nhũn nên ngã phịch xuống đất.
 
Ta liền bế thốc nó lên lưng, cõng thẳng đến Hồng Mãn Lâu gần nhất gọi vài món dễ tiêu phù hợp với trẻ nhỏ và  nhịn đói lâu ngày.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nho-binh-luan-ta-nhat-duoc-con-nam-nu-chinh/chuong-13.html.]
Nó chẳng kén ăn chút nào.
 
Món nào cũng ăn một ít, ngoan ngoãn ăn đến no bụng.
 
“Giờ cô  thể trả sách cho con ?”
 
Ta cầm sách hỏi.
 
“Những cuốn  chắc con cũng  gần hết  nhỉ? Nhà  còn nhiều sách lắm. Con   về với  ?”
 
Ta cứ tưởng nó sẽ trả lời kiểu  hoặc   thôi.
 
Ai ngờ nó   bằng ánh mắt bình tĩnh lạ lùng.
 
“Nếu con  sách mỗi ngày, cô  nổi giận ? Có mắng c.h.ử.i con ?”
 
“Không .” 
 
Ta lắc đầu   tiếp.
 
“  sách thì cũng   quy củ. Ví dụ như mỗi ngày đều  ăn cơm tử tế.”
 
Nó như mừng rỡ gật đầu ngay.
 
“Được ạ.”
 
Dường như   tìm  cách để giao tiếp với đứa trẻ.
 
Thế là  liền mua thêm mấy chục quyển sách  nhân lúc trời chập tối cõng nó về nhà.
 
Trên đường về  bảo.
 
“Cô   tên con, nhưng gọi thế nào cũng   tên.”
 
Nó .
 
“Vậy cô đặt tên cho con .”
 
Ta thấy   nó  một miếng ngọc đen.
 
Lại là đứa con thứ chín  nhặt .
 
Nên  đặt tên nó là Cửu.
 
“Con tên là Lâm Cửu,  ?”
 
Đứa bé tỏ  bình thản trả lời.
 
“Cô thích là  .”
 
Bọn  về đến nhà lúc nửa đêm.
 
Ta  lấy sách  dụ Lâm Cửu.
 
“Cô mua  nhiều sách mới, chắc chắn  mấy cuốn con   .”
 
“Đêm nay con ngủ ngon, mai dậy sớm là  thể  .”
 
Nó   cam lòng nhưng nhớ   đồng ý với  nên đành gật đầu.
 
Từ đó trở ,  cứ dùng sách mà điều khiển Lâm Cửu.
 
Ăn sáng ngoan ngoãn thì   sách hai canh giờ.
 
Ăn trưa đàng hoàng thì   thêm hai canh giờ nữa.
 
Chiều  chơi với ca ca tỷ tỷ trong nhà nửa canh giờ,  đó ăn tối tắm rửa     thêm nửa canh giờ.
 
Sau đó  ngủ sớm, sáng mai  lặp ...
 
Ta dặn  chồng nghiêm khắc thực hiện đúng thời gian biểu .
 
Lâm Cửu thấy  giữ lời nên cũng  giữ quy củ.
 
Mấy tháng trôi qua, nó  quen với nếp sống  như thể  ‘khai sáng .
 
Ngoài chuyện vẫn mê sách thì  khác gì đứa trẻ bình thường.
 
Ta thấy thằng bé quả là thiên tài  sách.
 
Sang năm,  đưa nó  học ở thư viện Bạch Lộ  trấn.
 
Hiệu trưởng thư viện    khen Lâm Cửu là kỳ tài,  còn  kịp biếu quà thì    nhận  .
 
Còn hứa sẽ chăm sóc chu đáo, chỉ yêu cầu mười ngày cho về nhà nghỉ ba hôm.
 
Chẳng mấy chốc, Lâm Cửu  nổi danh khắp thư viện.
 
Ngay cả huyện lệnh cũng  đến và khen  ngớt lời.
 
Ta đưa hết đám nhỏ nhà   thư viện Bạch Lộ.
 
Thư viện đặc cách nhận cả học sinh nữ. 
 
 nữ sinh thì   ở  thư viện.
 
Vì thế cả nhà  dọn lên trấn ở.
 
Mẹ chồng phụ trách đưa đón mấy cô bé đến trường.
 
Hơn nữa,  Lâm Vũ và Lâm Nhiễm  cùng nên  cũng thấy yên tâm hơn.