Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ - 50

Cập nhật lúc: 2024-08-26 14:47:26
Lượt xem: 16

Sau khi dùng hết sức lực hai mươi tám năm và gần sáu tháng ở đây gom góp lại, Tang Noãn cũng kéo lên Hoắc Thiên ra đường lộ. Thật may ông trời không phụ lòng người mòn mỏi bọn họ gặp một chiếc xe đi ngang đó, nhờ chở họ đến bệnh viện gần nhất. Lúc này Hoắc Thiên đã lâm vào cơn hôn mê sâu, không còn sức lực mà dựa vào người Tang Noãn. Nhìn vẻ mặt không còn chút m.á.u của Hoắc Thiên, Tang Noãn lòng đau âm ỉ từng cơn, cặp mắt sưng húp do khóc lóc nãy giờ.

 

Bọn họ nhanh chóng được đưa đến bệnh viện, thật may là hôm nay bác sĩ chính của bệnh viện vừa đi công tác về nên được đưa vào phòng cấp cứu lập tức. Tang Noãn một thân đầy máu, ngồi suy sụp trước căn phòng cấp cứu đang sáng đèn kia. Đột nhiên một vị y tá đưa giấy xác nhận phẫu thuật cho cô và hỏi mối liên quan của cô và Hoắc Thiên.

 

“Cô Tang, cho phép chúng tôi cô là gì với nạn nhân? Để chúng tôi biết mà tiến hành phẫu thuật.”

 

Lúc này Tang Noãn ngày thường bình tĩnh đến đâu thì bây giờ thì đầu óc bấn loạn đến đấy, không thèm suy nghĩ gì mà trả lời luôn y tá.

 

“Tôi là vợ của nạn nhân, là vợ của Hoắc Thiên.”

 

“Vậy phiền cô ký vào giấy đồng ý phẫu thuật này. Tình trạng của nạn nhân lúc này không được khả quan cho lắm. Tay trái và bắp đùi bị trúng đạn khiến tổn thương động mạch dẫn đến mất m.á.u rất nhiều. May cô đã nhanh chóng cầm cự m.á.u và khiến anh ta thanh tỉnh thì vẫn có điều kỳ tích xảy ra.”

 

Tang Noãn nào còn tâm tư nghe mấy lời sau của y tá nữa chứ. Tâm của cô hoàn toàn sụp đổ khi nghe câu “Tình trạng của nạn nhân lúc này không khả quan cho lắm’’, hai tay run rẩy cầm lấy tờ giấy xác nhận mà đặt tay không nổi để ký nữa. Nước mắt thi nhau rơi xuống ướt cả tờ giấy xác nhận đang cầm ở tay.

 

Cô y tá lắc đầu khẽ vỗ vai an ủi Tang Noãn rồi nhanh chóng đi làm thủ tục. Bản thân cô cũng hiểu cảnh tượng của Tang Noãn không khỏi lắc đầu. Cảnh tượng hiện tại của Tang Noãn chẳng phải là bản thân cô trong quá khứ đó sao? Nhưng cô không còn trẻ, cũng có hai đứa con an ủi khi chồng mình không may qua khỏi. Nhưng cô gái trẻ này thì khác, cô đoán chắc là hai người vừa mới kết hôn thôi. Haizz, phụ thuộc vào số phận an bài chứ biết làm sao bây giờ. Trời kêu ai nấy dạ thôi.

 

Lén gạt nước mắt, Tang Noãn khẽ vỗ mạnh vào mặt mình lấy lại tinh thần. Mắt hạnh vẫn luôn nhìn vào cánh cửa phẫu thuật đang đóng kín chặt kia, âm thầm tự nhủ. Nếu như Hoắc Thiên không xảy ra chuyện gì, cô sẽ đáp ứng bất kỳ điều gì anh muốn. Chỉ cần anh sống là được, nếu anh bị tàn phế thì cô không ngại chăm sóc anh cả đời đâu.

 

Đôi lúc những tình cảm chỉ ngỡ hai chữ đã từng, đều chỉ đành chôn vùi trong khoảng không đang ngày ngày bị bụi bám. Nếu như không quét sạch đám bụi bẩn trong lòng ấy đi thì làm sao nhận ra được thứ ta tưởng chừng như vô hình nhưng lại bám sâu trong tâm can của mình chứ?

 

Cách một bức tường nhưng lại hai thái cực khác biệt. Bên ngoài có một người con gái đang dần sụp đổ, ánh mắt nhem nhóm những tia hi vọng le lói. Tuy biết kết quả không khả quan cho lắm nhưng ánh mắt quật cường hết ngồi lại đứng chờ đợi bên ngoài căn phòng phẫu thuật đèn đang sáng ấy. Còn bên trong thì các bác sĩ đang cố gắng hết sức mình đưa một người từ bờ vực quỷ môn quang để trở về. Cả hai bên đang giằng co nhau dữ dội, không ai muốn nhường nhịn ai cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-thuong-vi-cua-nu-phu/50.html.]

 

Hoắc Thiên đang đứng giữa sợi chỉ mỏng ranh giới giữa sự sống và cái chết. Tuy không còn tỉnh táo nhưng vẫn bản thân cảm thấy mình không còn ổn nữa mà buông xuôi. Nhịp tim đang giảm từ từ đến khi tiếng bíp bíp vang lên liền hồi. Hàng loạt tiếng máy đo nhịp tim này vang lên như âm thanh réo rắt chuẩn bị đưa tiễn một con người về đất mẹ.

 

Thấy nạn nhân hồi nãy vẫn còn ý thức đột nhiên nhịp tim không còn, các bác sĩ hối thúc nhau đem mấy sốc điện tới nhưng vẫn không khả quan cho lắm.

 

“Nạn nhân không còn ý thức sinh tồn nữa. Nhanh chóng sốc điện cho nạn nhân lần nữa.”

 

Cánh cửa phẫu thuật mở ra, cô ý tá vừa làm thủ tục nghe phong phanh bệnh nhân không có dấu hiệu sinh tồn liền nổi điên gào thét.

 

“Anh kia, anh không mau tỉnh dậy đi chứ? Vợ anh bên ngoài thấp thỏm sụp đổ thế kia mà anh lại ích kỷ không muốn dậy sao? Anh có còn là đàn ông không vậy.”

 

Mọi người trong phẫu thuật khổng khỏi sững sờ định ngăn nhưng một y tá đang theo dõi máy đo nhịp tim đột nhiên la lên.

 

“Nhịp tim của bệnh nhân đang dần dần hồi phục rồi. Nhịp tim đang tăng chậm…”

 

Lúc này ai nấy đều phấn khích cả, mồ hôi chảy lòng ròng trong khi bàn tay không nghỉ ngơi mà gắp những mảnh đạn vỡ vụn ra. Nhịp tâm dồn ổn định khiến cho mọi người dần dần tâm trạng khởi sắc hơn. Nghề bác sĩ, nhất là phẫu thuật thế này cần phải có tố chất tâm lý thật tốt và một trái tim thật khoẻ mạnh. Nếu không thì đừng nên nộp đơn vào cái ngành này làm gì nữa.

 

Hoắc Thiên trước khi nghe văng vẳng lời cô y tá kia, anh dường như chìm vào bể tối chuẩn bị buông xuôi mọi thứ. Nhưng khi bị cô y tá lớn gan này mắng chửi mình, anh ý thức được bản thân không được chết. Muốn c.h.ế.t thì Tang Noãn phải sống với mình hết đời của cô ấy mới có thể c.h.ế.t được. Ý thức mạnh mẽ lúc này khiến co ý chí sinh tồn muốn sống lại của Hoắc Thiên càng ngày càng mãnh liệt. Điều này đã khiên một con người đang bị ngọn hái của tử thần tới gần trong tích tắc lại nhanh chóng thoát ra ngay lập tức.

 

Chưa có bao giờ anh lại mong muốn bản thân có thể sống đến như vậy. Anh muốn được sống, muốn được thấy Tang Noãn cùng mình cầm tay nhau vào lễ đường kết hôn dưới sự chúc mừng cùng mọi người. Muốn được thấy những đứa con đáng yêu của bọn họ, muốn cùng nhau chăm sóc nuôi dạy chúng nó lớn lên. Nếu là con trai thì anh sẽ nghiêm khắc dạy dỗ cho nó nên người, còn là con gái thì sẽ là công chúa nhỏ anh nâng niu cưng chiều rồi. Con trai chúng nó thường xuyên ngỗ nghịch khó dạy hơn, đặc biệt nó sẽ cản trở mình khi muốn hành sự. Suy đi tính lại thì vẫn thích con gái hơn, mà giống Tang Noãn thì càng tốt.

 

Chưa gì đã có sự phân biệt rồi. Nếu ai đó là con trai của lão ma đầu này thật là thảm qua đi mất!

Loading...