“Mày… Tao thay mặt toàn bộ nữ giới xem thường mày.”
Sau đó, Giản Vũ Nùng và Du Vãn dự định gọi cơm bên ngoài, nhưng không nghĩ tới Du Hoán nói muốn đi qua đây.
Hôm qua Du Hoán có quay lại làm việc, bởi vì Du Vãn bị thương, anh cũng phải quay trở lại thăm một chút, không nghĩ đến gọi điện thoại cho Du Vãn lại là Giản Vũ Nùng nghe máy.
“Vũ Nùng? Em về lúc nào?”
Mê Truyện Dịch
“Trước đó không lâu, chưa kịp thông báo cho anh.”
“Không nói sớm, không thì để anh tới đón em.”
Giản Vũ Nùng cười, “Nghìn vạn lần cũng đừng tới, người khác chụp được thì ngày mai em lại ngồi lên trang đầu. Du ca, anh muốn qua đây đúng không, qua đây thì nhớ mang thức ăn cho bọn em nhé, em và Du Vãn đang c.h.ế.t đói ở nhà rồi.”
“Được, ở nhà đợi anh.”
“Nhưng lần này không tính là mời khách nhé, mời khách thì phải để em chọn chỗ, đi ra ngoài ăn.”
Du Hoán ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười, “Biết rõ tính em rồi, đã nhớ kỹ.”
“Được, vậy anh nhanh đến nhé.”
Hơn sáu giờ, Du Hoán đến cửa. Chuông cửa vang lên, Giản Vũ Nùng nhanh chóng chạy đi mở cửa.
“Du ca ca!!!” Một bóng người nhào đến trong ngực, “Đã lâu không gặp, thật là nhớ quá đi.”
Du Hoán đứng một bên, “…”
Minh Trình bị người nào đó nhào lên, “…”
Giản Vũ Nùng nhìn Du Hoán đứng bên cạnh, ngẩn người, “Ừ?”
Đột nhiên buông ra, chờ sau khi cô thấy rõ người tới liền lặng lẽ văng tục (kinh ngạc), “Minh Trình!”
Minh Trình ngẩn người, nhìn về phía Du Hoán, “Cô ấy là?”
“Tôi là bạn tốt của Du Vãn.” Ánh mắt Giản Vũ Nùng híp lại…
“Bạn tốt của Du Vãn?” Minh Trình còn đang ở trong mộng, vừa thấy mặt đã nhào lên người, người này cùng Du Hoán là có quan hệ như thế nào đây?
“Cô và Du Hoán?”
Du Hoán cười một tiếng, đẩy Minh Trình vào trong phòng, “Nhìn em gái hàng xóm lớn lên, từ bé quen làm ầm ĩ. Không phải là cậu đến thăm Du Vãn sao, vào đi thôi.”
Minh Trình ngoảnh lại nhìn Giản Vũ Nùng, gật đầu, đi tới phòng khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-90-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Hoán thay giày, dí một cái vào đầu Giản Vũ Nùng, “Em đấy, vẫn còn lỗ mãng.”
Vẻ mặt Giản Vũ Nùng có chút kỳ lạ, “Du ca, sao Minh Trình lại đi cùng anh?”
“Gần đây quay phim cùng nhau, vừa nãy anh nói phải về, cậu ta nói muốn cùng đến thăm Du Vãn. Làm sao vậy, không phải em rất thích nhìn thấy minh tinh sao?”
Giản Vũ Nùng bĩu môi, oán hận nói ra, “Là thích nhìn thấy minh tinh mình yêu thích, nhưng không khéo chính là, em là antifan của anh ta.”
Du Hoán, “…”
“Khuôn mặt trẻ con, rắp tâm bất lương, bỏ mặc nữ thần của em, hơn nữa còn là hai người.” Giản Vũ Nùng rất thích quan tâm đến giới giải trí, thích nam minh tinh đồng thời khi rảnh rỗi cũng thích vài nữ minh tinh, thích nhất hai nữ minh tinh kia, một người rất có tư lịch là nữ thần quốc dân, một người khác là một tiểu hoa đang nổi, mà hai người này, đều thua ở trên người nam diễn viên có gương mặt trẻ con này, Giản Vũ Nùng bày tỏ rất đau lòng, vì thế tự nhiên không có cảm tình gì với Minh Trình.
Du Hoán bất đắc dĩ, “Mang thức ăn đến cho em với Du Vãn, đều là thức ăn hai đứa thích, mau đi qua bày bát đĩa, đừng làm rộn.”
“Mặc dù là antifan, thế nhưng em là antifan có tố chất, anh yên tâm, em không g.i.ế.c người phóng hỏa.” Giản Vũ Nùng liếc nhìn Minh Trình, đi theo Du Hoán tiến vào phòng bếp.
Trong phòng khách, Minh Trình biểu hiện thái độ an ủi tiêu chuẩn, “Du Vãn, chân cô có sao không?”
Du Vãn thấy Minh Trình xuất hiện ở đây cũng rất kinh ngạc, “Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là được.”
Minh Trình, “À… Cái kia, Thẩm đạo không có ở đây à?”
“Anh ấy vừa mới đi không lâu.”
Minh Trình gật đầu, hắng giọng một cái rồi nói, “Du Vãn, lời nói của tôi tối hôm đó cũng chỉ là nói đùa thôi, Thẩm đạo không trách tôi chứ?” Hôm nay nghe Du Hoán nói phải về thăm Du Vãn, Minh Trình cũng muốn đến giải thích, nếu không đắc tội Thẩm Thanh Châu cũng không phải chuyện gì tốt!!
Du Vãn sửng sốt, lập tức nghĩ tới Minh Trình nói là chuyện sau buổi lễ trao giải, Du Vãn cười, “Tôi biết là nói đùa, đương nhiên sẽ không tưởng thật.”
“Vậy, Thẩm đạo cũng không coi là thật chứ?” Đây mới là vấn đề quan trọng!!!
Du Vãn, “Sẽ không.”
Minh Trình thở phào nhẹ nhõm, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
“Hai người nhanh đến ăn cơm, Minh Trình, giúp tôi đỡ Du Vãn qua đây.” Du Hoán ở bên kia vừa sửa sang lại bát đũa vừa nói.
Minh Trình vội vàng đứng lên, “Đến đây, phu nhân Thẩm đạo, vịn ở trên cánh tay của tôi được chứ?”
Du Vãn, “…”
“Tao tới đây!!” Giản Vũ Nùng chạy tới đỡ Du Vãn đứng lên, trừng mắt nhìn Minh Trình một cái, đỡ Du Vãn đi đến phòng ăn. Minh Trình buồn bực đứng ở phía sau, cái này… sao lại cảm thấy hình như bản thân mình bị xem nhẹ.
Bốn người ngồi cùng bàn ăn cơm, Du Hoán rất quan tâm đến hai cô gái nhỏ, liên tục gắp thức ăn cho hai người.