Vịt c.h.ế.t mà vẫn còn cứng miệng, vậy mà lại đem mình đánh đồng với Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ, Thẩm Thanh Châu mang theo sự trừng phạt áp lên môi của Du Vãn, tay trái nâng đầu của cô, tay phải giữ eo của cô, Du Vãn bé nhỏ, bị anh áp sát vào trong ngực.
Du Điểm Điểm, “Gâu gâu!” (Chủ nhân của em bị cắn rồi!)
Đậu Đỏ, “Gâu gâu gâu!” (Không có việc gì, chủ nhân của anh cắn nhất định sẽ không đau!)
Bình thường hơi thở của Thẩm Thanh Châu lúc nào cũng rất nhạt rất lạnh, thế nhưng lúc này, hơi thở của anh phả lên khuôn mặt cô vô cùng nồng đậm và nóng bỏng. Du Vãn càng ngày càng cảm thấy, Thẩm Thanh Châu lạnh lùng hờ hững cũng không như biểu hiện bên ngoài, ít nhất ở phương diện nam nữ thân mật… khụ khụ, vẫn khá tốt.
Hồi lâu, anh kéo khoảng cách ra một chút, “Còn mạnh miệng?”
Du Vãn chớp chớp mắt, “Mạnh miệng đấy. Anh, anh muốn hôn thì hôn.” Nếu như đây là trừng phạt nghiêm khắc thì tới trừng phạt nghiêm khắc mãnh liệt hơn một chút đi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu đầy ý cười, cuối cùng cũng phát hiện người nào đó hình như cảm giác chính mình đang chiếm tiện nghi, anh nhìn cô, buông cô ra, “Nghĩ hay nhỉ.”
Du Vãn về đến nhà còn có chút mơ màng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, Thẩm đạo không ăn khói lửa trần gian lại bị cô nhúng xuống bùn, ừm… rất có cảm giác thành tựu.
“Này Du Vãn?!” Giản Vũ Nùng ở bên kia video gọi cô, “Đừng có cười ngu như thế, mày có nghe tao nói không?”
Du Vãn nhìn về phía cô ấy, “Cái gì hả?”
“Tao nói, người thắng lớn tối nay không phải là Thẩm Thanh Châu, mà là mày.”
“A…” Du Vãn chống cằm, “Tao cũng cảm thấy là tao, người thắng ở trong tay tao, vậy tao không phải là người thắng thì là ai?”
Giản Vũ Nùng, “Thực sự là gặp quỷ, Thẩm đạo cao lãnh của bọn tao vậy mà lại nói chuyện riêng tư ở trước ống kính, lại còn “Cô ấy là người tôi thích”?? Thẩm đạo là muốn bao nhiêu cô gái tan nát cõi lòng đây?
“Mày đấy, rốt cuộc mày cho Thẩm đạo uống bùa mê thuốc lú gì hả, sao có thể khiến anh ấy nói những lời như vậy trước mặt phóng viên?”
“Bùa mê thuốc lú thì không có, nhưng mỹ nhân kế thì dùng không ít…” Du Vãn chống cằm, có chút mơ màng.
“Chỉ bằng mỹ nhân kế của mày hả, cũng không nhìn một chút xem bên cạnh Thẩm Thanh Châu là ai, hôm qua thì có Kỷ Ninh cũng là điển hình cho mỹ nhân đẹp từ trong trứng, người ta đâu có thua kém ai.”
Du Vãn nhìn cô ấy, khóe môi mỉm cười, “Thẩm đạo chính là yêu thích tao đấy, không được à?”
“Tao… được được được, mày giỏi mày giỏi.” Giản Vũ Nùng cảm khái, “Xem ra lần này tao về cũng sẽ bị mày quăng cẩu lương thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-83-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Ừ, ừ?” Du Vãn sửng sốt, “Mày sắp về rồi?”
Giản Vũ Nùng liếc mắt, “Lần trước tao nói với mày rồi còn gì, mày yêu đương nên ngu đi rồi.”
Du Vãn cũng không để ý bộ dạng nôn mửa của cô ấy, “Lúc nào về, tao đến đón mày.”
Mê Truyện Dịch
“Ba ngày sau, đúng giờ đến sân bay đón tao.”
“Biết rồi, tao còn dám không đến đón mày sao?”
“Biết thế là tốt.” Giản Vũ Nùng lại nói, “À đúng rồi, từ lúc hai người ở cùng một chỗ đã hẹn hò lần nào chưa, lúc hẹn hò Thẩm đạo có dáng vẻ như thế nào?”
“Hẹn hò?” Du Vãn suy nghĩ một chút, hình như tối hôm nay mới chính thức ở cùng một chỗ, trước đó… hình như chưa đi hẹn hò lần nào!!
Giản Vũ Nùng nhìn Du Vãn dáng vẻ trầm tư không nói gì liền nói, “Cho nên, hai người chưa từng hẹn hò?”
“Khụ… Hình như thế.”
“… Bó tay với anh chị!!”
Ngày kia Thẩm Thanh Châu sẽ phải rời khỏi, lần này lấy cảnh ở Tây bộ [1], điều kiện không tốt lắm, cho nên nhân viên cũng tương đối rút gọn. Du Vãn không có trong danh sách đi công tác, công việc của cô đã gần hoàn tất, còn dư lại có thể thảo luận làm việc qua internet.
[1] Tây bộ: gồm tỉnh Tứ Xuyên, tỉnh Thiểm Tây, tỉnh Vân Nam, tỉnh Quý Châu, khu tự trị Tây Tạng, thành phố Trùng Khánh, khu tự trị Nội Mông Cổ, tỉnh Cam Túc, tỉnh Thanh Hải, khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, khu tự trị dân tộc Hồi Ninh Hạ, khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây.
Thế nhưng có chuyện tương đối bi ai, cô và Thẩm Thanh Châu vừa mới ở chung một chỗ, thế mà lại sắp phải xa cách một đoạn thời gian? Thật không có thiên lý!!
Du Vãn vùi ở trong chăn, suy nghĩ làm thế nào để có thể tận dụng tốt thời gian của ngày mai.
Chưa từng hẹn hò, còn bị Giản Vũ Nùng cười nhạo, xem ra buổi hẹn hò lãng mạn là nhất định phải làm.
Hôm sau, Du Vãn đi mua đồ ăn cho Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm, nhân tiện mua luôn nguyên liệu để nấu bữa trưa.
Du Vãn nhấn chuông cửa nhà Thẩm Thanh Châu, nửa phút sau, cửa mở. Thẩm Thanh Châu đứng ở trong phòng, cúi mắt nhìn bao lớn bao nhỏ trên tay Du Vãn, “Đây là cái gì?”
“Đồ ăn cho hai đứa nó.” Du Vãn giơ một túi khác lên, nói, “Đúng rồi, hôm nay em làm mỳ Ý và bò bít tết, anh có muốn ăn không?”