“Cô có thể suy nghĩ.” Thẩm Thanh Châu bình thản cắt lời, “Nhà tôi hiếm khi có người đến, cũng không có người nấu cơm, nên phiền cô rồi.”
Nói xong, anh không nghe cô nói tiếp mà tiến vào bếp rót nước.
Du Vãn nhướn mày, cảm thấy người này có nhiều điểm bí ẩn. Anh có thể dùng thái độ chẳng cần biết lễ phép để 'đánh cược' với cô. Giờ cô từ chối cũng khó, nhận lời cũng không ổn.
Ừ... Được rồi, hình như cô cũng không mấy muốn từ chối. Dù sao mỗi ngày đều được thưởng thức mỹ nam thì có lợi không hại, vừa đã mắt lại còn phù hợp với hình tượng nam chính trong tiểu thuyết của cô — thêm phần quyến rũ nữa chứ.
“Đậu Đỏ à, chủ nhà mày lạnh lùng là thế, sao mày lại đáng yêu như vậy!”
Đậu Đỏ ăn rất vui vẻ.
“Nhìn mày đáng thương thế này, tao sẽ mang đồ ăn cho mày đều đặn.” Du Vãn cười, khẽ nói thầm, “Nhưng tao không phải tham lam sắc đẹp đâu…”
“Du tiểu thư, cô xem vậy là đồng ý rồi? Cần bao nhiêu, tôi trả tiền một năm luôn.” Bất ngờ, Thẩm Thanh Châu đã quay lại, tay cầm ly thủy tinh, những khớp ngón tay rõ ràng cuốn hút ánh mắt cô.
Du Vãn giật mình, quay đầu nhìn anh, thấy vẻ nghiêm trang của anh khiến cô muốn nói mấy câu kiểu “Hàng xóm thân tình,” “Yêu chó,” nhưng lại chẳng có nửa điểm thuyết phục, nên đành nói: “Được rồi, Thẩm tiên sinh, tiền công tôi sẽ tính dựa trên nguyên liệu nấu ăn mỗi ngày, rồi cứ thế làm, anh thấy sao?”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Thanh Châu trầm ngâm một lát rồi đáp: “Được.”
Du Vãn cười: “Vậy quyết định như vậy nhé.” Vui vẻ chìa tay ra với anh, chợt nhận ra anh hoàn toàn không có ý định bắt tay, cô ho khẽ, “Thẩm tiên sinh, tôi đi trước đây.”
Anh khẽ gật đầu.
Du Vãn quay sang gọi Đậu Đỏ, “Đậu Đỏ, tao đi đây.”
“Gâu!”
Cô bước đến cửa chính, đi được vài bước lại dừng, “À, Thẩm tiên sinh, hình như đến giờ tôi vẫn chưa biết tên anh.”
Thẩm Thanh Châu nhìn cô, ánh mắt đầy khó nói.
Một lát sau, anh vẫn nói: “Thẩm Thanh Châu.”
“Thẩm, Thanh, Châu.” Du Vãn đọc tên một lần, cảm thấy ba chữ rất dễ nghe, cô gật đầu thầm nghĩ tên này lịch lãm và tao nhã.
“Thẩm tiên sinh, anh cũng có số điện thoại của tôi rồi, tôi nhớ dạo trước từng gọi cho anh một lần.”
“Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-7-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Thế thì tốt rồi.” Du Vãn còn thắc mắc: “Nhưng sao anh không gọi điện trực tiếp mà lại đứng chờ ngoài cửa nhà tôi?”
Thẩm Thanh Châu nhíu mày: “Tôi không đứng đợi cô, chỉ vừa đến cửa thì đúng lúc cô trở về. Hơn nữa, điện thoại cô tắt máy.”
Du Vãn tỉnh ngộ: “Ra vậy, hẳn là hết pin rồi. Tôi về sạc đây. Tạm biệt.”
Anh không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Đậu Đỏ ăn. Du Vãn cảm thấy quen dần với cách ứng xử của anh, cũng không để ý nữa, đóng cửa lại rồi trở về nhà.
Phòng 701 và 702 chỉ cách nhau vài bước chân. Du Vãn vào nhà, quỳ xuống bên cạnh Du Điểm Điểm, nói: “Điện hạ, ăn xong chưa? Điện hạ à, sau này tớ sẽ làm hai phần cơm, tuy có chút bất tiện, nhưng mỗi ngày được thưởng thức mỹ nam cũng xứng đáng. Ừ, khí chất của Thẩm Thanh Châu cũng hợp hình tượng nam chính trong tiểu thuyết mới của tớ, đúng là phúc lợi đấy.”
La Thiến cùng Du Vãn ở trong quán cà phê tán gẫu cả buổi chiều. Thật ra công ty Hưng Cốc đã nhìn trúng cuốn《Lang Diêm》này rất lâu rồi, chỉ khổ nỗi mãi không mua được bản quyền, hiện tại ký được hợp đồng liền lập tức quay phim.
“Tôi sẽ phái thêm hai người biên kịch chuyên nghiệp cùng cô sửa chữa kịch bản, đương nhiên cô vẫn là người có quyết định quan trọng nhất về kịch bản, hiện tại tiến độ quay phim tương đối gấp cho nên chúng tôi hy vọng có thể mau chóng hoàn thành kịch bản.” La Thiến nói.
“Có thể, trong khoảng thời gian này tôi sẽ coi việc này là trọng điểm.”
La Thiến nhấp một ngụm cà phê, đột nhiên hỏi, “Truyện《Đồng hồ quả lắc cuối cùng》sẽ không ngừng lại chứ?”
Du Vãn ngoài ý muốn nhìn về phía La Thiến, vốn cô cho rằng cô ấy nói đọc qua toàn bộ tiểu thuyết của cô chỉ là lời khách sáo, bây giờ nhìn lại thật đúng là đam mê tiểu thuyết của mình.
“Sẽ không ngừng lại, chỉ là sẽ ra chương mới chậm hơn bình thường.”
“Tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn đây.” La Thiến bất đắc dĩ nói, “Này Du Vãn, tôi có thể hỏi một chuyện không, cuối cùng trong lòng Tô Giản có cảm giác gì với Tiếu Du không?”
Du Vãn dừng một chút, tùy ý chống cằm nhìn La Thiến, “Cô muốn biết nội dung chương mới?”
“Có thể chứ?” Vẻ mặt La Thiến đầy hưng phấn.
“Không được đâu!”
“…”
Du Vãn cùng La Thiến sau khi tách ra liền về nhà, trong khi thang máy đang đi lên thì trong đầu cô còn đang suy nghĩ nên cải biên《Lang Diêm》như thế nào, để nó phù hợp phát sóng trên truyền hình.
“Đinh…” Đến tầng 7, Du Vãn vừa tìm chìa khóa trong túi xách vừa chậm rãi đi qua hành lang.
“A.” Đang tìm chìa khóa nên cô cũng không thấy được phía trước, trực tiếp bị đụng lùi lại một bước. Du Vãn nhíu mày, nhìn thấy có một bóng dáng đang đứng phía trước.