Du Vãn sợ anh không tin, chỉ vào chỗ tối hôm qua cô cắn vài miếng, nghiêm túc nói, “Anh xem, anh còn ăn vài miếng.”
Mà Thẩm Thanh Châu lại không nghe cô nói, anh nhìn cô, đôi môi kia lúc đóng lúc mở, suy nghĩ đột nhiên trôi về tối hôm qua, anh giống như… nhớ ra.
Thẩm Thanh Châu vô thức đưa tay vuốt nhẹ môi mình, tối hôm qua cảm giác mềm mại non nớt đó, cảm giác vị ngọt hình như còn ở đây, hôm qua anh, đã hôn Du Vãn.
Thẩm Thanh Châu giật mình, thế nhưng anh không có chút phản cảm nào, ngược lại còn có chút vui vẻ. Cho dù là say rượu, anh cũng biết trái tim mình hướng về đâu, bằng không, anh cũng sẽ không mơ hồ đến mức độ đó.
Đôi mắt Thẩm Thanh Châu trầm lắng hơn, lẳng lặng nhìn Du Vãn, không nói một lời.
Du Vãn sau khi nói xong phát hiện Thẩm Thanh Châu hình như là đang thất thần, cô lúng túng đem bánh ngọt để qua một bên, “Cái kia, tôi còn có việc, đi trước…”
“Đợi chút.”
“Ừ?”
“Đừng đi.”
“A?”
Thẩm Thanh Châu ho một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói, “Trong tủ lạnh có bánh mì nướng, làm bữa sáng đi.”
“…”
Thẩm Thanh Châu đứng lên, cũng không đợi cô trả lời, “Tôi đi tắm trước, còn có phòng tắm khác, cô cứ tự nhiên.”
“…”
Du Vãn đi vào một phòng tắm khác, cầm lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân mà khách sạn chuẩn bị, sửa sang lại một chút, sau đó mới đi đến phòng bếp. Cô mở tủ lạnh, lấy ra nguyên liệu làm bữa sáng, lúc này đầu óc cô cũng không ngừng chuyển động, Thẩm Thanh Châu thế nhưng quên rồi, người uống rượu say thật là có chút đáng sợ. Nhưng quên rồi cũng tốt, nếu không thật sự còn có chút lúng túng…
Thẩm Thanh Châu tắm rửa xong thay đổi quần áo xuất hiện, lúc đó Du Vãn mới vừa làm xong bữa sáng, bưng ra đặt ở trên bàn cơm, “Thẩm tiên sinh, ăn cơm đi.”
“Ừ.”
Mê Truyện Dịch
Du Vãn ngồi xuống ở đối diện anh, vừa ăn phần của chính mình vừa đánh giá bộ dáng của Thẩm Thanh Châu, anh nghiêm trang, yên tĩnh lạnh lùng, bộ dáng này, khác nhau một trời một vực so với tối hôm qua.
“Thẩm tiên sinh, trước kia anh từng say rượu chưa?” Du Vãn hiếu kỳ hỏi ra.
“Khụ.” Thẩm Thanh Châu nghẹn lại, “Rất ít.”
“Vậy… Anh có biết sau khi uống say anh sẽ như thế nào không, tôi là nói, anh có biết rượu phẩm [1] của chính mình là như thế nào hay không?”
[1] Rượu phẩm: phẩm chất sau khi say rượu.
Dĩa ăn trong tay Thẩm Thanh Châu dừng lại, ở góc độ mà Du Vãn không thấy được, đáy mắt anh lóe qua một ý cười.
“À? Như thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-43-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn nhìn vẻ mặt anh cười như không cười, một câu nói nghẹn ở trong cổ họng, “Chính là, chính là loại, hơi có chút làm càn.”
Làm càn? Mệt cho cô có thể nghĩ ra loại từ này, Thẩm Thanh Châu sờ môi một cái, “Làm càn như thế nào?”
Du Vãn nhăn mày, “Anh coi tôi thành Đậu Đỏ, ôm một đêm còn chưa đủ làm càn sao??” Không chỉ như thế, còn hôn người ta!
Thẩm Thanh Châu khẽ cười một tiếng, “Lúc ở nhà Đậu Đỏ thường hay nhảy lên giường, coi cô là Đậu Đỏ… Cô chỉ có thể trách chính mình thật sự rất giống Đậu Đỏ thôi.”
Giống Đậu Đỏ? Nói giỡn đi?! Du Vãn mới vừa muốn phản bác, “Leng keng!” Chuông cửa đột nhiên vang lên .
Du Vãn sợ hết hồn, “Ai vậy?”
Thẩm Thanh Châu kỳ quái nhìn cô một cái, “Hoảng sợ như thế làm gì, tôi đi mở cửa.”
“Đợi một chút! Tôi còn ở đây, anh đừng tùy tiện mở cửa, người khác hiểu lầm thì làm sao?”
“Có quan hệ gì?” Thẩm Thanh Châu liếc cô một cái, rất bình tĩnh đi ra cửa.
Du Vãn trừng mắt nhìn anh bình thản ung dung mở cửa.
“Surprise!!” Đường Duyệt đứng ở cửa, gương mặt tuấn tú tươi cười như ánh mặt trời, “Như thế nào, thấy tớ đến có phải cậu đang vô cùng ngạc nhiên không?”
Thẩm Thanh Châu lạnh nhạt nhìn cậu ta, “Sao cậu lại đến đây?”
“Hôm qua là sinh nhật cậu, tớ không đến được, hôm nay đặc biệt đến bồi tội, nghe nói hôm qua Diệp Dư cũng đến đây.”
“Ừ.”
“Ôi, vậy thì tớ càng có lỗi, là bạn tốt của cậu thế nhưng tớ lại không ở đây.” Đường Duyệt vừa nói vừa đi vào trong, “Nhưng tớ mang đến cho cậu…”
Đường Duyệt sững sờ nhìn Du Vãn cách đó không xa, đang đứng bên cạnh bàn ăn, chậm nửa nhịp, vốn là muốn nói hai chữ “ngạc nhiên” liền nghẹn lại.
Đường Duyệt mạnh mẽ quay đầu nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Châu, “Cậu, cậu cậu cậu cậu!”
Thẩm Thanh Châu đóng cửa lại, ghét bỏ nhìn cậu ta, “Cậu có thể có cái gì ngạc nhiên?”
Đường Duyệt cũng không rảnh tranh cãi với Thẩm Thanh Châu, cậu ta theo sát bên cạnh anh, “Thẩm Thanh Châu, này Thẩm Thanh Châu, cậu tới thật à??”
“Cái gì thật giả?”
“Cô ấy.” Đường Duyệt vừa kích động vừa khó có thể tin chỉ chỉ Du Vãn, “Tiểu mỹ nữ ở đối diện nhà cậu, cậu đi công tác cũng mang theo bên cạnh à, cậu cậu được đấy.”
Thẩm Thanh Châu lười phải giải thích với cậu ta, bước chân nhàn nhã ngồi vào bàn ăn bên cạnh, tiếp tục ăn bữa sáng.
Đường Duyệt ngồi vào một vị trí khác, đặc biệt có hứng thú nhìn chằm chằm Du Vãn nói, “Hắc, lại gặp mặt.”