Du Điểm Điểm sinh con xong cần phải chăm sóc thật tốt, trong nhà có bốn tiểu bảo bảo cũng phải chăm sóc thật tốt. Ba Thẩm phải đến công ty xử lý công việc, trong nhà còn lại mẹ Thẩm, Du Vãn và dì giúp việc.
Du Vãn nghĩ tới chăm sóc nhiều chó con như vậy cũng khó, muốn tặng mấy con đi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại luyến tiếc. Hơn nữa cô cũng sợ Du Điểm Điểm không thấy con sẽ khó chịu. Cho nên cuối cùng bốn con đều ở bên cạnh Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ.
Cứ như vậy, chăm sóc sẽ phiền phức hơn nhiều. Nhưng cũng may bây giờ không chỉ có một mình cô, hơn nữa mẹ Thẩm rất có kinh nghiệm trên phương diện nuôi chó, bà cũng đề nghị không cần đưa chó con đi, có thể ở lại nhà họ Thẩm với bà.
Hôm nay, Du Vãn gọi video với Thẩm Thanh Châu.
“Anh xem, bốn con này, vừa mới sinh đều rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả Du Điểm Điểm lúc em mới mang nó về.”
Trên mặt Thẩm Thanh Châu có nụ cười nhàn nhạt, “Chăm sóc chúng không mệt chứ?”
“Sẽ không, có dì ở đây, thật ra em chỉ là trợ thủ thôi.”
“Ban đầu Du Vãn định tặng mấy con cho người khác, nhưng mà mẹ nghĩ cũng lâu rồi mẹ không nuôi chó, giữ bên người cũng không tệ.” Mẹ Thẩm ở bên cạnh nói.
“Gâu gâu gâu!” Đậu Đỏ nhìn thấy Thẩm Thanh Châu trong video lập tức chạy tới.
Du Vãn ôm đầu Đậu Đỏ để nó gối lên đùi của cô, sau đó để điện thoại di động đến trước mặt nó, “Mày muốn nhìn đúng không.”
Mê Truyện Dịch
“Gâu gâu!”
Ánh mắt Thẩm Thanh Châu trong video rất dịu dàng, “Phải nghe lời đấy.”
“Gâu!”
Du Vãn sờ sờ đầu Đậu Đỏ, quay sang nói chuyện với Thẩm Thanh Châu, “Đậu Đỏ rất nghe lời, từ lúc nó làm ba, em cảm thấy nó trưởng thành hơn nhiều.”
Thẩm Thanh Châu ừ một tiếng, đột nhiên nói, “Vãn Vãn, có nhớ em từng nói gì không.”
Du Vãn còn đang trêu chọc Đậu Đỏ, thuận miệng hỏi, “Cái gì cơ?”
Thẩm Thanh Châu hơi bất mãn, “Không phải em nói đợi Du Điểm Điểm sinh xong thì em sẽ đến đây sao?”
Du Vãn chớp chớp mắt, rốt cuộc nhìn về phía Thẩm Thanh Châu trong video, “Hả…”
“Không được nói không, Du Điểm Điểm để dì Trương chăm sóc, em qua đây.”
Du Vãn nhìn mẹ Thẩm ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng, “Cái này, cái này sau hãy nói.”
Mẹ Thẩm cười, “Con trai à, con chỉ nhớ đến vợ con, tại sao không bảo mẹ đi qua thăm con?”
Thẩm Thanh Châu không xấu hổ chút nào, vẻ mặt thản nhiên nói, “Ba thả mẹ ra ngoài sao.”
Mẹ Thẩm, “… Làm sao ông ấy lại không thả.”
Thẩm Thanh Châu cong cong khóe miệng, “Ba nhất định sẽ không cho mẹ đi.”
Mẹ Thẩm, “Mẹ muốn đi thì đi, không cần ba con cho phép. Như vậy đi, con quay phim lâu như vậy nhưng mẹ cũng chưa đi xem lần nào, lần này mẹ đi cùng Du Vãn đến tham ban, thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-130-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Thẩm Thanh Châu hoài nghi nhìn mẹ mình.
Mẹ Thẩm ôm bả vai Du Vãn, “Chúng ta sẽ mua vé máy bay ngày kia, mấy con ch.ó ở nhà để dì Trương và Trường Lâm chăm sóc.”
“À? Chú cũng biết chăm sóc chó con ạ?”
“Lúc còn trẻ dì cũng từng nuôi chó, khi đó ông ấy cũng không biết, nhưng sau đó ở cùng dì lâu như vậy nên ông ấy cũng biết.”
Mẹ Thẩm cũng là phái hành động, nói ngày kia đi liền lập tức bắt đầu thu dọn hành lý.
Một ngày trôi qua, mẹ Thẩm và Du Vãn mỗi người một vali hành lý nhỏ, tài xế đưa hai người đi ra sân bay.
“Trước đó dì cũng từng đến đó nhưng bận rộn nên không ở lại lâu, nghe nói ở đó có rất nhiều con phố mua sắm tốt, Du Vãn à, đến lúc đó chúng ta đi dạo phố mua quần áo, để Thanh Châu trả tiền.”
Du Vãn cười, kéo cánh tay mẹ Thẩm, “Vâng, còn có rất nhiều đồ ăn ngon có thể đi nếm thử.”
“Đúng đúng đúng!”
Máy bay hạ cánh.
Thẩm Thanh Châu thật sự không bỏ được nhóm người ở đoàn phim, cho nên phái trợ lý đến sân bay đón người. Du Vãn và mẹ Thẩm ngồi lên xe đi đến đoàn phim.
Mẹ Thẩm là một nghệ sĩ đàn cello, cũng từng biểu diễn ở trong và ngoài nước, nhưng có rất ít người biết bà là mẹ của Thẩm Thanh Châu. Bà bảo dưỡng cũng tốt, hoàn toàn không giống người mẹ có con trai lớn như vậy.
Cho nên khi nhìn thấy Du Vãn và mẹ Thẩm cùng đi vào đoàn phim, tất cả mọi người đều là vẻ mặt rất phấn chấn nhìn Du Vãn.
“Biên kịch, sao hôm nay cô lại đến đoàn phim?”
“Tôi tới tìm Thẩm đạo, Thẩm đạo có ở bên trong không.”
Du Vãn chào hỏi từng người một, “Đã lâu không gặp, tôi mang rất nhiều đồ ăn đến, đợt lát nữa mọi người nhớ đến ăn nhé.”
“Thật sao, cảm ơn biên kịch.”
“Còn gọi biên kịch cái gì, phải gọi là Thẩm phu nhân.”
“À ~~ Thẩm phu nhân ~~”
Du Vãn cười cười, cũng không phủ nhận, “Vậy tôi đi vào trước.”
“Được được, cô đi đi.”
“Vị Vãn?!” Hướng Trạch Nhiên mới vừa quay phim xong, kinh ngạc bước tới chỗ Du Vãn, “Sao hôm nay cô lại đến đây?”
“Đến tham ban thôi.” Du Vãn cười cười, “Tôi có mua đồ ăn đến.”
“Tốt như vậy, đi, chúng ta đi vào trong, Thẩm đạo cũng ở bên trong.” Hướng Trạch Nhiên dừng một chút, nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh Du Vãn, “Vị này là?”