Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nhật Ký Sủng Vợ Của Đạo Diễn Thẩm - Chương 128: Nhật Ký Sủng Vợ Của Đạo Diễn Thẩm

Cập nhật lúc: 2025-07-03 03:42:46
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giản Vũ Nùng sắp phải ra sân bay, nếu không phải bây giờ không thích hợp thì mẹ Giản nhất định sẽ kéo Giản Vũ Nùng qua một bên gặng hỏi thật kỹ.

Sau đó, ba mẹ Giản ngẩn người và Giản Vũ Nùng úp úp mở mở đánh thái cực, bốn người xách theo hành lý đi xuống lầu.

Bình thường mẹ Giản có thói quen khiêu vũ ở trong tiểu khu, cho nên rất quen thuộc với ba cô bảy dì ở phụ cận. Phụ nữ trung niên ở chung một chỗ, thích nói nhất là chuyện hôn nhân đại sự của con cái nhà mình, trước đó bởi vì Giản Vũ Nùng không có bạn trai nên những người này thường xuyên “khuyên” mẹ Giản, sau đó biết Giản Vũ Nùng có bạn trai thì các cô các dì lại bắt đầu tìm hiểu lai lịch của người bạn trai này, Giản Vũ Nùng chưa bao giờ nói với mẹ Giản, vì vậy mẹ Giản cũng không biết.

Tình huống như vậy, mọi người đều nghĩ người đàn ông kia nhất định là chưa bắt đến tay, cho nên mới nói ấp úng. Vì vậy, lúc bình thường nói chuyện phiếm, mẹ Giản bị không ít người khoe khoang con rể nhà mình tốt bao nhiêu.

“Ơ, con gái nhà bà phải đi học rồi à?” Đúng lúc này có mấy người hàng xóm đi mua thức ăn về. Trong đó có một người mặc váy đỏ thẫm, bình thường thích nhất khoe khoang trước mặt mẹ Giản.

“Đúng vậy, phải xuất ngoại rồi.”

“Chậc chậc, vậy cũng tốt, con gái học nhiều đều sẽ già đi, còn không bằng đưa bạn trai về nhà, Ninh Ninh nhà tôi rất thông minh, biết rõ phải sớm buộc người lại.” Người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ thẫm cười ha hả nói.

Mẹ Giản liếc mắt nhìn bà ta, biết rõ con gái bà ta gả cho người có tiền, lại còn ngày nào cũng nói!

Nhóm người ở bên cạnh nhìn lại, sau đó một người trong đó hỏi, “Đó là xe gì vậy, lão Giản à, ông mới đổi xe sao…”

“Không có…”

“Woww, mẹ, xe đó đắt tiền lắm, con nhìn thấy ở trên ti vi.” Con trai Trương gia ở ngay cạnh nhà Giản Vũ Nùng đột nhiên kích động nói, cậu ta vội vàng lấy điện thoại tra trên baidu, lát sau báo một dãy số, “Chú Giản, có phải giá này không chú?”

Ba Giản và mẹ Giản nhìn nhau, hai người họ đều không hiểu biết về xe, chiếc xe nhỏ bình thường hơn mười vạn cũng chỉ là phương tiện giao thông thay đi bộ, ông nào biết xe này giá bao nhiêu.

Mê Truyện Dịch

“Xe này, không phải của chú.”

Hàng xóm ở bên cạnh nghe xong dãy số liền trợn mắt, tám đời bọn họ cũng không mua nổi xe đắt như vậy…

“Vậy xe đó của ai…”

Hàng xóm hỏi xong, đúng lúc Du Hoán đặt xong hết hành lý lên cốp xe, “Chú dì, có thể xuất phát rồi.”

“Đây là…”

“À, đây là con rể tôi.” Mẹ Giản đột nhiên lớn tiếng giới thiệu, Giản Vũ Nùng giật mình, con rể? Làm sao đã là con rể rồi? Không phải vừa rồi còn sắc mặt u ám sao…

“Con rể?” Người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ thẫm nhìn thẳng, “Xe này, cũng là của con rể bà?”

“Không phải như vậy sao.” Mẹ Giản giống như rất bất đắc dĩ than phiền, “Nùng Nùng nhà tôi phải xuất ngoại, nó nhất định phải đến tiễn, haizzz, bình thường công việc của nó rất bận rộn, quản lý một nhóm người.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-128-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]

“Ha ha.” Người phụ nữ trung niên mặc váy đỏ thẫm cười gượng. Nhưng nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mắt này bà ta cũng không có lời gì để phản bác. Chàng trai này chẳng những cao ráo đẹp trai, hơn nữa còn có tiền. Xe của con rể bà ta cũng không đắt như vậy!

“Ơ kìa, Du Hoán à, lái xe đi, chúng ta ra sân bay thôi.”

“Vâng.”

Mẹ Giản dưới ánh mắt soi mói của mọi người đắc ý bước lên xe.

Du Hoán để hai vị trưởng bối lên xe trước, sau đó chuẩn bị đi đóng cửa xe. Giản Vũ Nùng đi theo sau Du Hoán, đưa tay kéo vạt áo của Du Hoán, thấp giọng nói, “Hình như mẹ em có chút khác thường.”

“Có sao.” Du Hoán cười cười, “Dì nói không đúng sao. Con, rể.”

Giản Vũ Nùng ngẩn người. Du Hoán sờ sờ đầu Giản Vũ Nùng, “Ngoan, mau vào đi, lát nữa còn phải lên máy bay.”

“Được rồi.” Giản Vũ Nùng đi mấy bước đột nhiên nhớ đến cái gì đó liền chạy tới trước mặt Du Hoán, “Suýt nữa thì quên, anh lộ liễu đưa em ra sân bay, lỡ bị chụp lại thì sao!”

Du Hoán cong môi, “Chụp thì chụp, có sao đâu.”

“…”

Xe càng lúc càng xa, dưới lầu tiểu khu mấy người hàng xóm còn đang bàn luận.

“À bà nói xem, có phải con rể Giản gia hình như nhìn hơi quen mắt không?”

“Chàng trai đó lớn lên rất anh tuấn.”

“Ừm… Tôi cũng cảm thấy giống minh tinh lắm.”

“Giống cái gì mà giống, mau về nhà nấu cơm đi, đừng ở đây nữa.”

“À, thật đó, tôi có ấn tượng.”

Đến sân bay, đầu tiên Du Hoán đưa ba người cùng đi ăn bữa trưa. Sau khi ăn cơm xong, cũng gần đến giờ Giản Vũ Nùng lên máy bay.

“Du ca, anh cũng đừng mang hành lý giúp em, để em tự làm là được.”

“Nhiều hành lý như vậy, một mình em làm sao mang hết được.”

“Còn có ba mẹ em mà.” Giản Vũ Nùng vỗ vỗ bả vai Du Hoán, “Nói thật, anh đeo khẩu trang với kính râm vẫn có thể bị nhận ra, đợi lát nữa nếu như bị bao vây thì em cũng không cứu được anh.”

Loading...