“À.” Du Vãn cười nhạo nhìn Giản Vũ Nùng, “Còn quan trọng hơn anh tao?”
“Còn… quan trọng như nhau!”
Trong mắt Du Vãn lóe lên ý cười, ánh mắt rơi xuống người Du Hoán. Ánh mắt của cô và Du Hoán chạm vào nhau, trái lại ánh mắt Du Hoán rất thản nhiên.
Du Vãn kéo Giản Vũ Nùng đi tới trước mặt Du Hoán, “Anh, anh giấu kĩ quá đấy.”
Mê Truyện Dịch
Du Hoán cong môi, “Đừng làm loạn nữa, đi ăn cơm trước đi, muốn ăn cái gì.”
Du Vãn hừ hừ, “Hôm nay em làm chủ, em muốn ăn đồ ăn đắt tiền nhất! Một năm tới em nhất định phải làm thịt hai người.”
“Cả đời cũng được.”
Ba tuần trôi qua rất nhanh.
Đối với Giản Vũ Nùng mà nói, thời gian trôi qua nhanh là một tin buồn. Bởi vì kì nghỉ của cô sắp kết thúc, cô phải quay về trường học.
Tối hôm qua hành lý cũng đã thu thập xong, buổi trưa hôm nay phải lên máy bay.
Giản Vũ Nùng ngồi trên ghế sofa, trong miệng cắn một cây kẹo vị cola, vẻ mặt lo lắng.
“Nùng Nùng, tương ớt đặc chế của nhà mình con có mang thêm một hộp nữa không? Nùng Nùng? Nùng Nùng!” Mẹ Giản kêu mấy tiếng mà không thấy Giản Vũ Nùng có phản ứng gì.
“Dạ?”
“Con đang suy nghĩ cái gì, có nghe mẹ nói không?”
“Con có nghe.”
“Vậy mẹ vừa nói cái gì.”
“… Mẹ nói lại lần nữa đi.”
Mẹ Giản im lặng nhìn Giản Vũ Nùng, “Mất hồn mất vía, làm sao thế?”
“Không có gì, có lẽ là không muốn đi.”
“Cái đứa nhỏ này, trước kia thì chỉ muốn nhanh chóng rời đi, bây giờ còn lưu luyến gia đình sao?”
Giản Vũ Nùng bĩu môi, “Mẹ…”
“Chuẩn bị xong hết chưa, đem hành lý xuống dưới đi, ba đưa ra sân bay.” Ba Giản đi tới nói.
Giản Vũ Nùng à một tiếng, chậm rãi đứng lên. Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Mẹ Giản đi mở cửa.
“Dì.”
Mẹ Giản sửng sốt, nhìn Du Hoán đứng ở ngoài cửa, có chút phản ứng không kịp, “Du Hoán, sao cháu lại đến đây.”
“Hôm nay Nùng Nùng phải ra nước ngoài, cháu đến tiễn em ấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-127-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“À, cái này làm phiền cháu rồi.” Mẹ Giản để Du Hoán đi vào, “Để chú đưa đi là được rồi, cháu bận rộn mà còn đặc biệt chạy tới đây.”
Du Hoán cười cười, “Nên thế ạ.”
Mẹ Giản: Nên thế???
Giản Vũ Nùng ở trong phòng khách nghe thấy thanh âm, cô quay đầu lại liền nhìn thấy bạn học Du Hoán quần áo chỉnh tề đang mỉm cười nhìn cô, “Không phải hôm nay anh có việc bận à?” Giản Vũ Nùng nói.
Du Hoán cong môi, đi tới bên cạnh Giản Vũ Nùng, “Tiễn em quan trọng hơn, công việc có thể để sau.”
Giản Vũ Nùng mím môi, trong lòng có chút ngọt ngào.
“Hành lý chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ, xong hết rồi.”
Ba Giản đang đẩy hành lý ra, Du Hoán nhìn thấy liền vội vã tiến lên nhận lấy, “Chú, để cháu.”
“Du Hoán, sao cháu lại đến đây, lâu lắm rồi không thấy cháu đến nhà chú.”
“Xin lỗi chú, lâu vậy không đến thăm chú, lần sau cháu sẽ đến thăm chú.” Du Hoán nói.
“Được được, cháu lâu rồi không uống rượu với chú.”
Du Hoán cười, “Đúng vậy. Đúng rồi chú, hôm nay để cháu đưa Nùng Nùng ra sân bay.”
Ba Giản, ” Vậy làm sao được, để chú đưa đi là được.”
Du Hoán trầm mặc, có lẽ ba mẹ Giản muốn tự mình nhìn Giản Vũ Nùng rời đi, vì vậy anh liền nói, “Như vậy đi, chú và dì ngồi xe của cháu, cháu đưa mọi người cùng đi.”
“…”
“Ba, để Du ca đưa đi đi.” Giản Vũ Nùng nói.
“Đúng ạ, bây giờ thời gian còn sớm, chúng ta qua đó rồi ăn một bữa cơm trước, chú dì thấy sao ạ.” Du Hoán vui vẻ nhìn Giản Vũ Nùng, sau đó thương lượng với hai trưởng bối.
Mẹ Giản nghi ngờ nhìn hai người, càng nhìn càng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, đột nhiên nói, “Nùng Nùng à, bạn trai con sao không đến tiễn con?”
Giản Vũ Nùng ngẩn ngơ, “Hả??”
“Lần trước con nói có bạn trai, lâu như vậy mà cũng chưa từng dẫn về nhà, ngay cả con xuất ngoại cũng không đến tiễn?”
Giản Vũ Nùng chớp chớp mắt, nhìn về phía Du Hoán.
Ba mẹ Giản nhìn thấy ánh mắt của Giản Vũ Nùng hướng về phía Du Hoán, Du Hoán ho khan một tiếng, “Cháu xin lỗi dì, lâu như vậy mà không nói với dì, bạn trai trong miệng Nùng Nùng, là cháu.”
Mẹ Giản cũng đã nhìn thấy một ít manh mối từ ánh mắt của hai người, nhưng nghe chính miệng Du Hoán thừa nhận bà vẫn cảm thấy sửng sốt. Mẹ Giản vẫn luôn biết rõ Giản Vũ Nùng thích Du Hoán, thế nhưng bà cũng không coi trọng. Đầu tiên là nghề nghiệp của Du Hoán, bà thấy giới giải trí quá rối loạn. Nhưng quan trọng nhất là Du Hoán không có ý tứ với Giản Vũ Nùng, một đại minh tinh có thể thích một cô gái bình thường sao?
Nhưng giờ phút này, Du Hoán dùng hành động để nói cho bà biết, quả thật nó thích đứa con gái bình thường của bà.
Mẹ Giản vẫn luôn hy vọng Giản Vũ Nùng có thể nhanh chóng tìm được một người đàn ông yêu thương nó, bà để nó đi xem mắt thực ra cũng chính là muốn cho nó có thêm cơ hội, nhưng bà tuyệt đối không ngờ tới, sau cùng Giản Vũ Nùng và Du Hoán thật sự tiến tới với nhau.