“Ừ.” Giản Vũ Nùng nói, “Cũng không cần cảm ơn tao, nên, nên làm.”
“Tóm lại là mày muốn nói gì. Chờ một chút, mày đưa cơm cho anh tao, chuyện tốt như vậy, sao tao có thể mắng mày?”
“Không phải…” Giản Vũ Nùng nhỏ giọng hừ một tiếng, “Thật ra thì tao muốn nói… tao ở cùng một chỗ với Du ca.”
“Ừ? Cái gì cơ?” Du Vãn nghe không rõ.
Tim Giản Vũ Nùng ngừng đập, “Tao nói, tao ở cùng một chỗ với Du Hoán.”
“…”
“Du Vãn?”
“…”
“Du Vãn? Mày đừng làm tao sợ, tao, tao biết chuyện này có chút đột ngột, tao thừa nhận trước kia tao không nói cho mày biết chuyện tao thích Du ca là lỗi của tao, nhưng mà quan hệ của hai anh em mày rất tốt, tao sợ mày không cẩn thận nói lỡ miệng. Trước đây tao cũng không muốn ở cùng một chỗ với Du ca, cho nên muốn vĩnh viễn giữ bí mật này trong lòng, tao biết tao không nên lừa gạt mày.”
“…”
“Bảo bối? Tiểu Du Du? Vãn Vãn ~~” Vẻ mặt Giản Vũ Nùng như đưa đám, “Mày, sao mày không nói lời nào.”
“Rất tốt. Mày đang ở đâu?” Thanh âm bình tĩnh dị thường.
Giản Vũ Nùng, “… Bây giờ tao đang ở phòng làm việc của Du ca.”
“Anh tao ở bên cạnh mày?”
“Không… đi họp rồi.”
“Buổi chiều đợi tao cùng đi ăn cơm, tao sẽ qua đó.”
Nói xong câu đó thì Du Vãn cúp điện thoại. Vẻ mặt Giản Vũ Nùng mơ màng, có lẽ bây giờ Du Vãn sẽ qua đây! Thực sự qua đây!!
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm của Giản Vũ Nùng với Du Vãn tốt đến mức có thể mặc chung một cái quần, từ trước đến nay Giản Vũ Nùng chưa từng giấu giếm Du Vãn chuyện gì, ngoại trừ chuyện thích Du Hoán!
Giản Vũ Nùng yên lặng suy nghĩ, Du Vãn biết cô gạt cô ấy chuyện cô ngấp nghé anh trai cô ấy nhiều năm như vậy, không biết cô ấy có cho mình một đao hay không nữa?
“Một mình buồn chán sao?” Không biết từ lúc nào Du Hoán đã quay lại, nhìn thấy Giản Vũ Nùng ngồi đơ như tượng, nghi ngờ đến gần, “Làm sao vậy?”
“Du ca, nếu lát nữa Du Vãn đến đây mà đánh em thì anh nhớ kiềm chế nó một chút nhé.”
Du Hoán, “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-125-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn cúp điện thoại di động, nụ cười trên mặt càng ngày càng lớn. Giản Vũ Nùng, mày đúng là ngốc mà…
Du Vãn quay người lại, chậm rãi đi đến thư phòng, cô muốn chia sẻ chuyện này với Thẩm Thanh Châu. Cô mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Thanh Châu ở bên trong. Du Vãn không nói gì mà trực tiếp đi qua ôm cổ Thẩm Thanh Châu, ghé đầu vào lỗ tai anh nói, “Thẩm Thanh Châu, có một chuyện tốt, anh có muốn nghe không?”
Thẩm Thanh Châu ngồi ở trên ghế, biểu cảm trên mặt hơi ngưng trệ, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Du Vãn để trước mặt anh, sau đó quay sang máy vi tính nói, “Không có việc gì, cậu nói tiếp đi.”
Trong máy vi tính, ánh mắt của nhân viên công tác đang báo cáo cũng không biết đã nhìn đi đâu, “Thẩm, Thẩm đạo, nếu không, để lần sau đi.”
Du Vãn sửng sốt, nhìn về phía máy vi tính, không nhìn thì không biết, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình, cô ngay lập tức buông lỏng tay ôm cổ Thẩm Thanh Châu. Sao trên màn hình máy vi tính lại có nhiều khung như vậy, tại sao lại có nhiều người đang họp qua video vậy! Vì sao lúc nào cô cũng đến đúng lúc Thẩm Thanh Châu đang họp vậy??
“Xin lỗi! Mọi người tiếp tục đi.” Du Vãn xấu hổ rời khỏi thư phòng. Thẩm Thanh Châu nhìn bóng lưng của cô, trong ánh mắt có nụ cười thoáng qua.
“Thẩm đạo, có phải Du tiểu thư mang thai muốn thông báo cho anh hay không, nếu không thì đã không vui vẻ như vậy.” Một đồng nghiệp nữ vừa cười vừa nói.
“Đúng đúng, phụ nữ mang thai phải cẩn thận.”
“Thẩm đạo, chúng ta cũng họp gần xong rồi, Du tiểu thư tìm anh nhất định là có việc, anh đi đi.”
Các nhân viên công tác đều “tri kỷ” dị thường. Thẩm Thanh Châu cũng không giải thích Du Vãn căn bản là không có thai, bởi vì nghe… còn rất thoải mái.
Du Vãn ở ngoài thư phòng đợi một hồi, cửa thư phòng mở ra.
“Vào đi.” Thẩm Thanh Châu đứng ở cạnh cửa, có phần bất đắc dĩ nói, “Em chạy làm gì.”
“Nhiều người như vậy, xấu hổ lắm.”
Thẩm Thanh Châu hơi cong môi, “Em còn xấu hổ sao.”
Du Vãn trừng mắt.
Mê Truyện Dịch
Thẩm Thanh Châu đưa tay kéo Du Vãn vào trong thư phòng, kéo cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ, “Em nói tin tức tốt gì.”
“À, là anh trai em và Nùng Nùng, hai người họ cuối cùng cũng ở cùng một chỗ rồi.”
Thẩm Thanh Châu hơi nhíu mày, “Cuối cùng?”
“Đúng vậy, cuối cùng!”
“Cho nên lần trước anh nói cũng không sai, Giản Vũ Nùng thích Du Hoán.”
Du Vãn, “Ừ, thật tốt quá, em còn cho rằng hai người họ sẽ không đến với nhau, xem ra là em nhìn lầm, tâm tư của anh trai em thật là sâu, còn sâu hơn cả Nùng Nùng.”
Thẩm Thanh Châu cười nhạt, người như Du Hoán thoạt nhìn ôn hòa, kỳ thực tâm tư rất sâu, bằng không làm sao lăn lộn ở trong giới giải trí. Nhưng cũng có thể trong chuyện của Giản Vũ Nùng không phải là Du Hoán muốn giấu, anh cảm thấy có thể là Du Hoán thật sự ngớ ngẩn.