Giản Vũ Nùng sửng sốt, “Anh, anh nói cái gì?”
Du Hoán đột nhiên kéo Giản Vũ Nùng qua chỗ anh, hai tay đặt lên eo của cô, hơi dùng sức ôm lấy, “Anh nói, không cho phép em thích cậu ta.”
Giản Vũ Nùng buồn bực cúi đầu trên bả vai của Du Hoán, đột nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng, “Vì sao hả…”
“Bởi vì anh thích em.” Thanh âm của Du Hoán có chút rầu rĩ, “Bởi vì thích em, cho nên không muốn em thích người khác, hiểu chưa?”
Giản Vũ Nùng không biết hình dung cảm giác đó như thế nào, có lẽ dùng cụm từ một mảnh trống rỗng mà nói sẽ càng thích hợp hơn. Du Hoán vậy mà nói anh thích em.
Cô vẫn luôn thích Du Hoán, nhưng mà Du Hoán chưa từng có tình yêu nam nữ với cô lại đột nhiên nói anh thích cô? Vì sao… đột nhiên lại như vậy.
“Du, Du ca.”
Du Hoán hơi buông lỏng Giản Vũ Nùng một chút, để cô có thể nhìn thấy ánh mắt của anh, “Không được đi tìm cậu ta, cũng không được đáp ứng ở cùng một chỗ với cậu ta, được không?”
“Vì sao?” Giản Vũ Nùng chần chừ hỏi một câu, “Chẳng lẽ anh thích em sao?”
“Ừ.”
“Anh thật sự thích em?”
“Thật.”
“Anh thật sự thật sự thích em????”
Trong mắt Du Hoán lóe lên tia bất đắc dĩ, “Anh giống như đang nói đùa sao?”
“A a a a a !!!” Giản Vũ Nùng đột nhiên nhào tới trên người Du Hoán, cả người như con gấu ôm chặt anh, “Anh nói anh thích em, anh nói anh thật sự thích em!!!”
Du Hoán đưa tay đỡ Giản Vũ Nùng sợ cô té ngã, “Em cẩn thận một chút.”
Mê Truyện Dịch
“Có phải anh gạt em không, hôm nay là giao thừa chứ không phải ngày cá tháng Tư.” Trong lòng Giản Vũ Nùng vui sướng như điên, còn tưởng là hết hi vọng lại đột nhiên đạt được mong muốn, làm sao cô có thể bình tĩnh được chứ!
“…”
“Du Hoán, anh nói thật, đúng không?”
“Sao em lại không tin hả?”
Giản Vũ Nùng chăm chú nhìn Du Hoán, bởi vì cô tự ti, từ bé cô đã tự ti. Anh hào quang b.ắ.n ra bốn phía, cho nên cô sợ hãi. Sau khi lớn lên, rốt cuộc cô cũng lấy dũng khí muốn gần gũi với Du Hoán, lại phát hiện anh chỉ coi cô là em gái, không có chút ý tứ nào với cô…
Cô cũng định bỏ qua. Thế nhưng vào lúc này, anh lại nói thích cô. Nếu như cô có chút triển vọng, nên cao lãnh nhìn Du Hoán nói “Bây giờ mới thích em? Muộn rồi? Lão tử đã thích người khác rồi”.
Nhưng mà không được, trong lòng cô vẫn luôn có Du Hoán, cô không có cách nào ngừng kích động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-124-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Du ca, nếu như anh thật sự thích em, bây giờ anh hôn em có được không?” Giản Vũ Nùng quấn ở trên người Du Hoán, nhìn chằm chằm vào Du Hoán, cô muốn chứng minh đây là sự thật.
Du Hoán ngẩn người, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, vành tai phía sau hiếm khi hơi ửng đỏ.
Mà sự chần chừ của Du Hoán trong mắt Giản Vũ Nùng chính là miễn cưỡng, nụ cười trên môi cô dần dần mất đi, “Anh đang nói đùa sao…”
Du Hoán thở dài, đồ ngốc, anh nghiêm túc như vậy mà cô cũng không nhìn ra?
Du Hoán hơi híp mắt, hôn lên môi Giản Vũ Nùng không chút do dự, anh ôm cô đặt ở trên tường. Giản Vũ Nùng dựa vào tường, ban đầu giật mình sau đó hung hăng ôm lấy Du Hoán.
Giờ khắc này, cô đã đợi rất lâu rồi.
Minh Trình nghe thấy thanh âm tút tút từ điện thoại di động, chậm rãi cười một tiếng, nụ cười có phần cay đắng. Thật ra kể từ ngày đưa Giản Vũ Nùng về nhà, anh ta đã biết anh ta không có cơ hội nữa.
Chỉ là anh ta tự nói với mình, Du Hoán không có tâm tư với Giản Vũ Nùng, cho nên anh ta vẫn có hy vọng, chỉ cần khiến Giản Vũ Nùng rung động, hai người họ có thể ở cùng một chỗ.
Nhưng sau khi nghe xong cuộc điện thoại này, anh ta hiểu rõ tất cả đều đã muộn. Anh ta không chỉ muộn một đêm giao thừa, còn muộn cả thanh xuân của Giản Vũ Nùng.
Lúc Du Vãn nhận được điện thoại của Giản Vũ Nùng thì đúng lúc cô đang tắm cho Đậu Đỏ, cô lau tay rồi cầm điện thoại di động lên, “Alo.”
“Du Vãn à, đang làm gì thế?”
“Vừa mới tắm cho Đậu Đỏ, sao vậy?”
“À, cũng không có gì.” Giản Vũ Nùng thấy lưỡng lự, nói hay không nói đây, “Cái kia, Thẩm đạo có ở nhà không?”
Vừa nghe đến tên Thẩm đạo thì trong lòng Du Vãn liền có chút uể oải, “Có, nhưng chiều nay phải lên máy bay rồi.”
“Phải đi quay phim rồi sao?”
“Ừ, lần này nghỉ đã rất lâu rồi,《Lang Diêm》còn chưa quay xong.”
“À…”
“Giản Vũ Nùng, có phải mày có gì muốn nói không, cứ ấp a ấp úng.” Du Vãn hiểu rất rõ Giản Vũ Nùng, cô ấy nói chuyện luôn luôn tùy tiện, làm sao lại kỳ quái như vậy.
“Thì, thì… Du Vãn, tao nói, mày đừng mắng tao nhé, nhìn thấy tao cũng ngàn vạn lần đừng động thủ.”
Du Vãn nhíu mày, “Tao là người thô bạo như vậy sao?”
“Khụ khụ.” Giản Vũ Nùng hít sâu một hơi, “Đêm giao thừa hôm đó, Du ca một mình ở phòng làm việc, tao đi đưa cơm cho anh ấy.”
“A… Đêm giao thừa mà anh tao vẫn còn liều mạng à. Cám ơn mày Nùng Nùng, may mà giao thừa còn có mày ở cùng anh tao.”