Du Vãn im lặng, cô không biết nên nói gì, Lâm Diệp Dư như vậy là đáng trách, nhưng cũng là bi ai. Lâm Diệp Dư còn trẻ lại có thể cực đoan như vậy.
“Sau đó Thanh Hoàn rời đi. Thanh Châu rất buồn, cậu ấy không nói lời nào, cứ đứng như vậy, tôi cũng cảm nhận được cậu ấy đang rất buồn.” Khóe miệng Lâm Diệp Dư giật giật, “Tôi cũng rất buồn, Thanh Hoàn thật sự rất tốt, lúc đó tôi cũng từng có ý nghĩ muốn cứ như vậy ở cùng một chỗ với Thanh Hoàn…”
…
“Du Vãn, bây giờ cô đã hiểu vì sao bạn bè trong giới giải trí của Thanh Châu có tên tôi rồi chứ?” Lâm Diệp Dư nói, “Thời gian tôi còn chưa nổi tiếng thì cậu ấy mời tôi đến diễn phim của cậu ấy, cậu ấy còn giúp tôi tìm rất nhiều tài nguyên, nếu như không có cậu ấy hỗ trợ thì tôi sẽ không phát triển thuận lợi như vậy. Trước kia trong giới giải trí mọi người đều nghĩ tôi và cậu ấy là một đôi, nhưng mà trong lòng tôi hiểu rõ, cậu ấy giúp tôi như vậy chỉ là do nguyện vọng của anh trai cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể giúp anh ấy chiếu cố tốt cho tôi.”
“Thế nhưng tôi còn ôm một chút xíu hy vọng, có lẽ… cậu ấy sẽ thích tôi.” Lâm Diệp Dư nói ra lời từ đáy lòng, dường như cuối cùng cũng tìm được lối thoát.
“Thế nhưng cô xuất hiện, nhìn thấy cô ở bên cạnh Thanh Châu thì cuối cùng tôi cũng hiểu, cậu ấy vĩnh viễn không có khả năng thích tôi, cho dù tôi không phải là bạn gái của anh trai cậu ấy, từ đầu chí cuối cậu ấy đều không có cảm giác với tôi. Du Vãn, cô nói xem tại sao lại như vậy chứ?”
Du Vãn nhìn Lâm Diệp Dư, Lâm Diệp Dư cao cao tại thượng trong mắt mọi người bây giờ vẻ mặt đau xót, khuôn mặt tinh xảo mặc dù chưa hề rơi lệ nhưng thật sự khiến người ta cảm thấy thương xót vô cùng.
“Thích hay không thích, vấn đề này của cô tôi không thể trả lời được.”
“Cũng đúng, vấn đề này cũng không quan trọng nữa.” Lâm Diệp Dư đứng lên nói, “Những lời này, từ trước đến nay tôi chưa từng nói với người khác, hôm nay nói ra cũng thấy thoải mái, chí ít nó cũng không còn là bí mật trong lòng tôi.”
“Tại sao cô lại muốn nói cho tôi biết?” Du Vãn gọi Lâm Diệp Dư.
Lâm Diệp Dư cũng không quay đầu lại, “Có lẽ là hâm mộ cô, cũng là… muốn hoàn toàn quên đi.”
Lâm Diệp Dư rời khỏi nhà họ Thẩm. Du Vãn chưa trở về phòng mà ngồi ngây người trên ghế ở sân nhỏ.
“Hoa quả bổ rồi này, qua đây ăn đi.” Không biết Thẩm Thanh Châu đi ra đây từ lúc nào. Du Vãn ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Châu, anh mặc quần áo trắng giản dị, dáng người cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng có phần ấm áp.
Du Vãn đưa tay kéo Thẩm Thanh Châu, “Thẩm Thanh Châu, lúc anh đi học có rất nhiều người thích anh phải không?”
Thẩm Thanh Châu hơi nhíu mày nhìn Du Vãn, “Không biết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-121-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
“Không biết? Không có ai đưa thư tình hay quà cho anh sao?”
Thẩm Thanh Châu, “Quên rồi. Em hỏi cái này làm gì?”
“Không có gì.” Du Vãn lôi kéo Thẩm Thanh Châu ngồi xuống, “Em chỉ là đang suy nghĩ, nếu như lúc còn đang đi học mà gặp khối băng là anh thì sẽ như thế nào.”
“À, em cảm thấy sẽ thế nào?”
“Em nghĩ.” Du Vãn nói thật, “Em nghĩ có thể em sẽ nhào tới anh sớm hơn, thu anh vào tay, ai dám ngấp nghé anh, g.i.ế.c không tha!”
Thẩm Thanh Châu khẽ cười một tiếng.
“Làm sao vậy, anh không tin?” Du Vãn tiến tới nói.
Thẩm Thanh Châu nghiêng người nhìn Du Vãn, đưa tay nắm lấy cằm của cô, kề sát khẽ chạm nhẹ vào môi cô, “Em không cần phải g.i.ế.c không tha, bởi vì trừ em ra, không ai dám mơ ước anh lộ liễu như vậy.”
Sau đó, Du Vãn cũng không hỏi những chuyện liên quan đến Thẩm Thanh Hoàn, cũng không nói chuyện Lâm Diệp Dư thích Thẩm Thanh Châu, cô nghĩ những chuyện này cũng sẽ sớm trôi qua, chuyện Lâm Diệp Dư thích Thẩm Thanh Châu cũng sớm nên chôn vùi lại.
Du Vãn biết rõ Lâm Diệp Dư cũng đã hoàn toàn buông tha Thẩm Thanh Châu, không phải, phải nói là cô ấy chưa bao giờ dám đi tranh thủ, trước đây là bởi vì cô ấy tâm cao khí ngạo, sau đó là bởi vì thân phận “bạn gái của anh trai” cản trở…
Về phần Thẩm Thanh Châu, có biết Lâm Diệp Dư thích anh ấy hay không, có biết lúc còn trẻ có một nữ sinh điên cuồng yêu anh ấy hay không, những thứ này đều không quan trọng nữa, bởi vì bây giờ Thẩm Thanh Châu là người của cô, trong lòng anh ấy, chỉ cần có cô là đủ rồi.
Mê Truyện Dịch
Một năm cũ sắp qua đi, tối nay là đêm giao thừa.
Năm nay bởi vì nhà họ Thẩm có thêm một cô gái nên tiếng cười không ít, ngay cả ba Thẩm luôn nghiêm túc cũng mỉm cười vui vẻ.
Mà một bên khác, Du Hoán còn đang bận công việc.
Sau khi ăn cơm tất niên ở nhà xong, Giản Vũ Nùng mượn cớ ra ngoài chơi với bạn bè rồi ra cửa. Tối nay trên đường cũng không có nhiều người, hôm nay là đêm giao thừa nên mọi người đều ở nhà sum họp.