“Người đâu? Hôm nay như thế nào mà không có chương mới?”
“Nói ngày mai lại ngày mai, Đại Đại ngươi gạt người, 555555.”
“Ta một cước liền đá bay bát cơm trước mặt ngươi, Vị Vãn ngươi đi ra, ta bảo đảm không đánh c.h.ế.t ngươi!”
“Hôm trước tôi còn lo lắng hồi hộp không ngừng, một lòng chờ chương mới. Vậy mà chương mới hôm nay đâu!!!”
“Tác giả ngươi không sao chứ? Có phải bị bắt cóc hay không? A?!”
…
Mê Truyện Dịch
Tiếng âm thanh báo có tin nhắn lại vang lên, ngày hôm qua Du Vãn sửa kịch bản đến khuya, trực tiếp quên mất phải đăng chương mới. Du Vãn chống cằm, suy nghĩ nên đối phó thế nào với một đám con đang gào khóc đòi ăn.
Qua thật lâu, Du Vãn chạy đến phòng khách tìm được Du Điểm Điểm đang ngủ thoải mái, kêu nó rời giường, “Điện hạ, đáng thương, vẻ mặt đáng thương.”
Du Điểm Điểm mới vừa tỉnh lại, trong mắt còn có nước mắt, Du Vãn tay mắt lanh lẹ chụp hình…
Năm phút sau, nhóm độc giả nhìn thấy Vị Vãn đăng trạng thái mới trên weibo.
Trong hình là sủng vật Du Điểm Điểm, thường xuyên xuất hiện trên weibo của Vị Vãn. Chỉ có điều hôm nay nhìn tấm hình này thì thấy nó “Vô cùng đáng thương”.
Mọi người thấy Vị Vãn viết caption: “Ngày hôm qua có việc gấp đã quên đăng chương mới, vì đền bù tổn thất, hôm nay sẽ đăng 2 chương mới. Mặt khác, giúp Điện hạ đáng thương chụp một tấm hình…”
Hình Du Điểm Điểm vừa xuất hiện, sự phẫn nộ của dân chúng cuối cùng cũng yên ổn chút ít, Du Vãn thở phào nhẹ nhõm, cả người run lẩy bẩy ra sức gõ chữ.
Bởi vì nhớ tới ngày hôm qua đáp ứng Thẩm Thanh Châu nấu cơm cho Đậu Đỏ, cho nên hôm nay Du Vãn đặc biệt đúng giờ đi phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu. Nhưng mà mở tủ lạnh ra mới biết được nguyên liệu căn bản là không đủ.
Nói ra mới nghĩ đến, cô cũng đã lâu không đi siêu thị, đồ ăn vặt ở trong nhà cũng đã ăn gần hết rồi. Du Vãn vừa nghĩ như thế, liền thay quần áo, xách túi lên, chuẩn bị đi xuống siêu thị ở trong tiểu khu mua ít đồ.
Du Vãn nghĩ nên gọi điện thoại cho Thẩm Thanh Châu báo một tiếng hôm nay sẽ đưa cơm qua muộn một chút.
Điện thoại có người nhận.
“Alo.” Âm sắc trầm thấp đi qua màng nhĩ, thật là hưởng thụ…
Du Vãn nói, “Thẩm tiên sinh, anh có nhà không?”
“Không có, ở siêu thị.”
“Siêu thị?” Du Vãn ngoài ý muốn nói, “Là siêu thị ở trong tiểu khu này sao?”
“Ừ.”
“May quá, hiện tại tôi cũng muốn đi siêu thị. Bởi vì nguyên liệu trong nhà không đủ, cho nên hiện tại tôi muốn đi mua, tôi đang muốn nói cho anh biết giờ ăn cơm của Đậu Đỏ hôm nay sẽ muộn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-11-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Đầu bên kia điện thoại dừng một chút, “Được.”
“Vậy anh chờ tôi một chút, tôi lập tức tới ngay.” Nói xong, cũng không đợi Thẩm Thanh Châu phản ứng, Du Vãn vội vàng cúp điện thoại.
Thẩm Thanh Châu đang đứng ở trước quầy hàng, lông mày thoáng nhíu lại, chờ cái gì?
Du Vãn đi đến siêu thị, cầm túi xách lên, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Thẩm Thanh Châu.
“Thẩm tiên sinh, anh đang ở đâu?”
“Cô có việc gì sao.”
“Có đó, không phải là chúng ta muốn mua nguyên liệu sao?”
“… Tôi nói muốn cùng cô mua nguyên liệu khi nào?” Thanh âm của Thẩm Thanh Châu giảm xuống vài độ.
Du Vãn đi vào trong nhìn khắp bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Thẩm Thanh Châu, xem nhẹ giọng nói có chút lạnh lùng của anh, buồn bã nói, “Anh xác định không muốn nhìn xem Đậu Đỏ rốt cuộc là ăn cái gì à?”
Đối phương lặng yên mấy giây, “Khu đồ uống.”
“Được.” Du Vãn cúp điện thoại, khóe miệng hiện lên một nụ cười.
Xa xa liền nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thanh Châu, cao ngất thon dài, thấy thế nào cũng giống một bức tranh nghệ thuật.
“Thẩm tiên sinh.” Du Vãn đi tới, nhìn thoáng qua xe đẩy của anh. Nước khoáng nhập khẩu, sữa tươi nhập khẩu, thực phẩm đơn giản [3] nhập khẩu… dù sao, đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Siêu thị này chuyên phục vụ cho các hộ gia đình trong tiểu khu, siêu thị không có nhiều người, nhưng đồ vật đặc biệt đầy đủ, hơn nữa thức ăn nhập khẩu cao cấp cũng nhiều vô cùng.
[3] Thực phẩm đơn giản (简食): có thể hiểu là đồ ăn nấu nhanh gọn nhẹ nhưng vẫn đầy đủ dinh dưỡng.
Du Vãn thu hồi ánh mắt, “Anh mua những thứ này à.”
“Ừ.”
Du Vãn gật gật đầu, dù sao cũng không thể lý giải vì sao đến siêu thị mà lại không mua đồ ăn vặt.
“Đồ ăn mua cho Đậu Đỏ ở bên trong.”
“Chờ một chút rồi tôi dẫn anh đi, bây giờ tôi thuận tiện muốn mua chút đồ này nọ, anh không để ý chứ?” Du Vãn nghiêng đầu nhìn anh, Thẩm Thanh Châu liếc nhìn sang, “Tùy cô.”
Du Vãn cười cười, thuận tay cầm lấy mấy hộp sữa ở trên quầy hàng, cầm vài hộp sữa vị chuối tiêu, cuối cùng cầm một hộp sữa dừng ở trước mặt Thẩm Thanh Châu.
“Loại sữa này uống ngon không?”
Thẩm Thanh Châu vốn cũng không có kiên nhẫn với việc như thế này, nếu không phải là chuyện của Đậu Đỏ, anh căn bản không có khả năng theo sau người khác đi dạo trong siêu thị. Anh đáp một tiếng đơn giản lấy lệ.