Khóe miệng Thẩm Thanh Châu cong lên, đưa tay kéo Du Vãn vào trong ngực, giọng nói có chút bất đắc dĩ, “Em cứ như vậy xông vào thì sao anh nói cho em được?”
Du Vãn buồn bực, có chút chật vật ngẩng đầu lên nói, “Em xin lỗi…”
“Cũng không có gì.” Trên mặt Thẩm Thanh Châu có nụ cười nhàn nhạt, “Mới vừa nói có thai cái gì hả.”
“A!” Du Vãn từ trong n.g.ự.c Thẩm Thanh Châu nhảy ra, “Vừa rồi em muốn nói là Du Điểm Điểm có thai!! Của Đậu Đỏ!”
Mê Truyện Dịch
Thẩm Thanh Châu ngạc nhiên, “Thật à?”
“Đương nhiên là thật, em cũng nghĩ là hai chúng nó thường xuyên ở cùng nhau nhất định là có… khụ khụ, dù sao, dù sao, dù sao thì anh cũng hiểu được…”
Thẩm Thanh Châu cong môi, nhìn thoáng qua Du Điểm Điểm ở phòng khách, lại nhìn vẻ mặt cuống cuồng của Du Vãn, “Hỏi bác sĩ chưa?”
“Hỏi rồi, bác sĩ bảo ngày mai đưa nó qua khám.”
“Ừ, anh và em cùng đi.” Thẩm Thanh Châu nói, “Em không cần phải gấp.”
Du Vãn ngượng ngùng nói, “Em là lo lắng mình không có kinh nghiệm, em không biết chăm sóc khi chó mang thai. Anh có kinh nghiệm gì không?”
Thẩm Thanh Châu dừng một chút, bản thân nuôi chó đực, làm sao có thể có loại kinh nghiệm này.
Du Vãn nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Châu cũng biết anh không đùa, “Dù cho anh có kinh nghiệm cũng không được, mấy ngày nữa anh còn phải đi quay phim. Thôi để mai em hỏi mấy người ở bệnh viện thú cưng.”
Thẩm Thanh Châu, “Ừ.”
Hôm sau, Thẩm Thanh Châu lái xe mang theo một nhà ba người đi đến bệnh viện thú cưng.
Bởi vì sợ bị chú ý, hai người rất khiêm tốn dẫn Đậu Đỏ và Du Điểm Điểm đi vào bên trong. Bác sĩ ở bệnh viện đã quen thuộc với hai người họ, lần trước bởi vì chuyện Đậu Đỏ bị thương mà ông còn đi hỏi mấy cô y tá trẻ xem Thẩm Thanh Châu là ai, không ngờ lại là một người rất nổi tiếng.
Sau đó mấy y tá trẻ nói với ông là Thẩm Thanh Châu và cô gái kia công khai yêu nhau, ông còn cảm thấy đắc ý, ông cũng coi như là người sớm biết chuyện này đấy!
Du Điểm Điểm đang kiểm tra, Du Vãn cùng Thẩm Thanh Châu đợi ở bên cạnh. Bên ngoài cửa, có mấy nhân viên công tác ở bệnh viện đặc biệt “đi ngang qua” rất nhiều lần. Ôi Thẩm Thanh Châu kìa! Còn có bạn gái của anh ấy! Cũng chính là em gái của Du Hoán! Không ngờ hai người họ cùng xuất hiện!
“Ừ, đúng là mang thai.” Bác sĩ có kết luận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham/chuong-108-nhat-ky-sung-vo-cua-dao-dien-tham.html.]
Du Vãn tiếp nhận vẫn có chút bất ngờ, Du Điểm Điểm ngạo kiều nhà cô sắp làm mẹ rồi.
“Hai cháu ra bên ngoài ngồi đợi đi, để bác kiểm tra những thứ khác cho nó.”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
“Không có gì.”
Thẩm Thanh Châu và Du Vãn ngồi ở trên ghế, Du Vãn sờ sờ đầu Đậu Đỏ, “Nghe thấy không, mày sắp làm ba rồi.”
“Gâu gâu!”
“Sau này mày phải đối xử tốt với Điện hạ, biết không.”
“Gâu gâu.”
“Không được cướp đồ ăn, chơi đùa cũng phải nhường nhịn Điện hạ, nếu không vợ của mày không vui thì mày đừng có khóc.” Du Vãn nghiêm túc nói chuyện với Đậu Đỏ. Còn Thẩm Thanh Châu ở bên cạnh vẫn luôn không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn Du Vãn, trên khuôn mặt lạnh lùng có dịu dàng cưng chiều hiếm thấy.
Xung quanh, các khán giả hoặc lén lén lút lút, hoặc quang minh chính đại nhìn lén, đều đang vô cùng kích động, Thẩm đạo đang cười kìa, ngọa tào, chụp ảnh đi chụp ảnh đi, góc độ này được đấy.
Chụp ảnh, quay video, dù sao tất cả mọi người ai ai cũng không nhàn rỗi. Du Vãn toàn tâm toàn ý quan tâm Du Điểm Điểm nên cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, mà Thẩm Thanh Châu là trực tiếp không muốn quan tâm, dù sao cũng đã công khai ở bên nhau, người ta muốn chụp gì thì chụp, chỉ cần không ảnh hưởng đến Du Vãn là được.
“Thẩm đạo, cái đó, có thể ký tên cho em được không?” Rốt cuộc có người không nhịn được, lấy dũng khí đi lên.
Thẩm Thanh Châu, “Xin lỗi, bây giờ có chút chuyện riêng.”
Người đến có chút mất mát, nhưng mà cũng không hề dây dưa, yên lặng rời đi. Sau đó, lại có ít người tiến lên muốn xin chụp ảnh ký tên, nhưng bộ dáng “trên thế giới này tôi chỉ nhìn thấy một mình Du Vãn” của Thẩm Thanh Châu khiến mọi người không tìm được điểm đột phá, dù sao, cũng không có ai xin được chữ ký.
“Vị Vãn…”
Đột nhiên, có một thanh âm nho nhỏ vang lên. Một cô bé hình như là học sinh cấp ba nhìn qua khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên tay đang dắt một con ch.ó nhỏ, có lẽ cô bé cũng là dẫn chó đến kiểm tra, sau đó ngẫu nhiên nhìn thấy hai người bọn họ.
“Đại Đại, em là fan tiểu thuyết của chị.” Cô bé nói có chút rụt rè.
Du Vãn có chút bất ngờ nhìn cô bé, bởi vì trên tay cô bé đang cầm một cuốn tiểu thuyết đã xuất bản của cô. Cô bé nhìn thấy tầm mắt của Vị Vãn, có chút ngượng ngùng nói, “Em chờ ở đây thấy buồn chán, cho nên mang tiểu thuyết đến đọc. Đại Đại, đây là phiên bản xuất bản mới nhất của《Lang Diêm》, phiên bản nào em cũng mua.”