Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 122

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:18:29
Lượt xem: 14

Qua ngày hôm sau, Dự vương vừa lâm triều xong liền đến Cung Càn Thanh, thuật lại chuyện ngày hôm qua An Hữu Trân lại náo loạn, hung hăng cào cấu làm tiểu Vương phi của hắn bị thương, sau đó còn uống rượu say đến không dậy nổi, hắn không có biện pháp nào, phải đưa cả Diệp Thiên và An Hữu Trân về Dự vương phủ, vốn tính toán đợi nàng tỉnh táo lại sẽ tính sổ, kết quả trời vừa tảng sáng nàng đã bỏ chạy mất.

"Phụ hoàng, lần trước nàng đã xô Vương phi của con xuống cầu thang một lần rồi, ngày hôm qua nàng uống rượu say khướt lại hại Vương phi của ta bị thương lần nữa, nếu hôm nay lại buông tha cho nàng, nhi thần tuyệt đối sẽ không thuận theo!" Dự vương tức giận cáo trạng.

Văn Đế ngáp một cái thật to, rồi dùng khăn xoa xoa nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, gần đây thân thể của hắn luôn cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ban đêm ở trên long sàng còn có thể sinh khí dồi dào, như rồng như hổ, đến buổi sáng tinh thần lại hết sức thiếu hụt, lúc thượng triều suýt nữa đã ngủ gật, khó khăn lắm mới đợi được đến lúc bãi triều trở lại Cung Càn Thanh, đang chuẩn bị đi ngủ một lát, ai biết lão tứ cũng đi theo lại đây. Hắn vừa nghe vẫn là con gái Xa Dũng hầu gì đó, trong lòng cực kỳ phiền chán, bực bội, phái người đi truyền Xa Dũng hầu và An Hữu Trân tới.

Xa Dũng Hầu phủ cách Hoàng cung có hơi xa, ít nhất cũng phải hơn nửa canh giờ mới có thể đến, Văn Đế nhìn xem một chồng sổ con dày cộm bày trên long án, lại nhìn Dự vương đang nhàn nhã, rảnh rỗi chờ một bên, chợt bật ra một ý tưởng, hắn nói, "Dù sao con cũng phải ở chỗ này chờ Xa Dũng hầu đến, không bằng giúp trẫm phê duyệt sổ con đi, tối hôm qua trẫm không ngủ đủ, bây giờ phải chợp mắt nghỉ ngơi một lát đã."

"Chuyện này..." Dự vương chần chờ nói: "Thật sự nhi thần rất nguyện ý san sẻ,, phân ưu cho phụ hoàng, chỉ là sợ các vị triều thần nhìn thấy bên trên sổ con là bút tích của nhi thần, sẽ không hài lòng."

Văn Đế chưa kịp vì bản thân có thể lười biếng, trốn việc một lát mà cao hứng, nghe thấy Dự vương nói như vậy khuôn mặt liền đanh lại, "Trẫm là Hoàng Đế, con là hoàng tử, thay trẫm phê duyệt vài cuốn sổ con còn phải nhìn sắc mặt của ai nữa sao?! Nhanh lại đây đi!"

Dự vương vội đứng dậy, "Nhi thần sợ hãi, nhi thần nhất định sẽ làm hết khả năng phân ưu cùng phụ hoàng, cúc cung tận tụy, c.h.ế.t cũng không từ."

"Phê vài cuốn sổ con mà thôi, còn cần con cúc cung tận tụy, sống c.h.ế.t gì sao? Con cứ ngồi vào đây, tình huống của Lục bộ con cũng rất quen thuộc, cứ dựa theo ý tưởng của con đem mớ sổ con này phê duyệt hết đi, đợi lát nữa ta tỉnh lại... sẽ kiểm tra một lần là được." Hắn phất tay, đi thẳng về phòng nghỉ phía sau ngủ một giấc.

Dự vương ngồi ở sau long án, lấy cuốn sổ con ở trên cùng đến xem, bên trong sổ con viết thật lưu loát, hoa mỹ dài dằng dặc như một bài văn tế ngàn chữ, kỳ thật thông tin hữu dụng chỉ cần một hai trăm chữ là có thể tổng kết lại được, đây là thói quen khi viết tấu chương của chúng quan viên hiện nay, kiếp trước sau khi hắn lên làm Hoàng Đế rồi, mới bắt đầu giao phó bọn họ không được viết nhiều lời vô nghĩa ở trong sổ con nữa, mà nhất định phải lời ít ý nhiều, chỉ có chuyện gì thật sự phức tạp, thì số lượng từ mới có thể nhiều hơn một chút, còn chuyện gì rõ ràng rất đơn giản, còn dám thao thao bất tuyệt, hắn liền đem sổ con trả về cho bọn họ viết lại một lần nữa, qua một đoạn thời gian, này tệ nạn liền trừ bỏ.

Chẳng qua hiện tại hắn vẫn không có biện pháp bắt họ làm theo ý mình, đành phải đọc nhanh như gió đem nội dung quan trọng nắm lấy, nhấc lên bút son, viết xuống mười mấy chữ nhận xét, cho ý kiến, cứ thế một cuốn sổ con liền phê xong rồi.

Văn Đế ngủ được một giấc cảm giác vô cùng thỏa mãn, chậm rãi thong thả đi ra khỏi phòng ngủ, vừa nhìn thấy Dự vương thành thành thật thật ngồi ở một bên, mà chồng sổ con trên long án vẫn chất chồng y như cũ, sắc mắt hắn liền u ám đi, "Trẫm kêu con phê sổ con, con lại khen ngược, ở trong này không chịu động thân!" Khó khăn lắm mới có thể thanh nhàn một lần, không nghĩ tới cũng không thể như ý, hai năm gần đây tính tình của Văn Đế vốn đã càng ngày càng táo bạo, nóng nảy, cơn tức giận nhất thời bùng lên dữ dội.

"Phụ hoàng bớt giận, chỗ sổ con này nhi thần đã phê xong rồi." Dự vương vội đứng dậy, "Chính là Xa Dũng hầu còn chưa có đến, cho nên nhi thần mới còn chờ ở chỗ này."

"Phê xong rồi?" Văn Đế vừa mừng vừa không tin tưởng, trước kia chỗ sổ con này hắn phải phê duyệt cả một ngày, có đôi khi sau khi dùng bữa tối còn phải bận rộn thêm một thời gian nữa mới có thể phê xong, không nghĩ tới hôm nay chỉ ngủ một giấc, lão tứ đã giúp mình xử lý xong hết rồi, không phải là phê đại, lung tung bừa bãi đấy chứ? Văn Đế nảy sinh lòng hoài nghi, tùy ý rút một quyển sổ con, mở ra cẩn thận nhìn kỹ từ đầu tới cuối một lần, lại nhìn nhìn mấy chữ phê bằng bút son, tuy rằng chỉ có hai ba mươi chữ, nhưng lại rất đúng trọng tâm.

Văn Đế không thể tin được, lại tùy tay rút một quyển khác giữa chồng tấu chương, xem thấy Dự vương vẫn phê duyệt một cách sắc bén lại đúng trọng tâm như cuốn trước, "Đây, làm sao con có thể phê nhanh như vậy?"

Dự vương cung kính đáp: "Nhi thần tới lui ở Lục bộ, vốn đã quen thuộc với chuyện của Lục bộ, hơn nữa những cuốn sổ con này viết được thật dài, nhưng nội dung trọng yếu cũng chỉ có vài câu mà thôi, nhi thần đều là đọc lướt qua, nhìn đến chỗ nào trọng yếu mới xem kỹ lại."

"Đúng rồi, hoàng nhi thật là thông minh!" Văn Đế mừng rỡ, "Như vậy tốt lắm, sau này lâm triều xong con đừng vội rời đi, cùng trẫm đến Cung Càn Thanh, giúp trẫm phê duyệt tấu sớ xong lại đến Lục bộ." Dù sao tốc độ của hắn nhanh như thế, lúc này mới qua một canh giờ đã phê xong cả rồi, về sau chẳng phải mình có thể có nhiều thời gian nghỉ ngơi, thư giãn thoải mái hơn sao.

"Nếu các vị triều thần không phản đối, nhi thần đương nhiên thuận theo." Dự vương dừng một chút, lại nói: "Chỉ là nhi thần tuy rằng khá quen thuộc với chuyện của Lục bộ, nhưng cũng không trí tuệ cùng ánh mắt tốt như phụ hoàng, không thể suy nghĩ toàn cục, sợ sẽ lỡ xảy ra sai lầm, còn xin phụ hoàng giúp nhi thần kiểm tra."

Văn Đế chẳng hề để ý phất tay, "Yên tâm, có trẫm ở đây, triều thần ai dám có ý kiến, con cứ phê duyệt hết sổ con, trẫm cũng sẽ xem lại một lần đích." Bận rộn nhiều như vậy, rốt cục hắn cũng có thể tạm nhàn nhã một chút rồi, đương nhiên hắn sẽ không xem lại toàn bộ, chỉ kiểm tra thí điểm một hai bản, không có vấn đề gì là được.

Người nhện lệnh đến Xa Dũng Hầu phủ rốt cục cũng trở lại, "Khởi bẩm bệ hạ, một nhà Xa Dũng hầu đều không có ở trong phủ, nghe nói lúc trời vừa sáng, có một chiếc xe ngựa từ Xa Dũng Hầu phủ chạy ra, trực tiếp rời khỏi kinh thành rồi."

Dự vương giận dữ, "Không phải là chạy trốn chứ? Con gái nhà bọn họ gây tổn thương cho Vương phi của ta, lại nghĩ chạy là xong chuyện sao?!"

"Được rồi, được rồi." Lúc này tâm tình của Văn Đế rất tốt, an ủi nói: "Bọn họ có thể chạy được đến đâu, chỉ cần bọn họ dám lộ mặt ở kinh đô, trẫm sẽ đứng ra chủ trì công đạo cho con. Như vậy được rồi chứ, trẫm lệnh cho Lễ bộ đem sính lễ của con lại tăng thêm một thành, đưa cho tiểu Vương phi của con làm phí an ủi, được chưa?"

"Tạ ơn phụ hoàng!" Dự vương mừng rỡ.

Một nhà Xa Dũng Hầu phủ chạy trốn, rốt cuộc không hề xuất hiện ở kinh đô thêm lần nào nữa.

***

Qua một tháng sau, ngày mà Tiêu Ngôn Phong chờ đợi đã nhiều năm rốt cục cũng đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-hau/chuong-122.html.]

Bạch Trân và Lục Phỉ vừa xúc động lại vừa khẩn trương, đem giá y, mũ phượng, và những thứ ngày mai cần dùng đến kiểm tra hết lần này đến lần khác, rất lo mình sẽ quên xót mất cái gì thì thật không tốt, so sánh với các nàng thì tân nương tương lai, người ngày mai sẽ chính thức gả chồng lại bình tĩnh hơn nhiều, Dự vương phủ nàng đã vô cùng quen thuộc, cũng sớm coi nó là ngôi nhà thứ hai của mình rồi, Ngôn ca ca trong lòng nàng cũng đã sớm trở thành người thân thiết nhất, cùng nàng trôi qua cả đời này, dù sao cũng không phải đến một mơi xa lạ, gả cho một người mình chưa từng quen biết, bởi vậy nàng cũng không lo lắng chút nào, thật ra còn có chút chờ mong cùng hưng phấn nữa cơ.

Dùng bữa tối xong, Diệp Thạc và Diệp Tuân liền một mực canh giữ ở bên người nàng không chịu rời đi, ngày mai tỷ tỷ sẽ gả đi mất rồi, tuy nói gả đi rất gần, có thể thường xuyên qua lại thăm nom, gặp gỡ, nhưng dù sao không thể so với ở ngay nhà mình được. Diệp Thạc lôi kéo tay tỷ tỷ, đôi mắt đen lay láy tràn đầy luyến tếc không nỡ, nếu như có thể, hắn thật muốn để cho Dự vương ca ca gom đồ đến ở rể nhà mình thì tốt rồi, sẽ không bị lỗ mất một tỷ tỷ nữa, ài.

Mạnh thị cũng đến đây, bốn người cùng nhau trò chuyện một lát sau đó nàng đuổi hai tên nhóc kia trở về viện, rồi nắm tay lôi kéo Diệp Thiên ngồi xuống giường thở dài một hơi, "Con gái bảo bối của nương nay đã trưởng thành thật rồi, ngày mai sẽ gả đi rồi." Than thở cảm than một hơi, khóe mắt của nàng cũng dần ẩm ướt, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót khổ sở, con trai lớn rời khỏi nhà đi xa ngàn dặm, nay con gái nhỏ cũng sắp trở thành dâu nhà người khác, ba đứa nhỏ của mình, chỉ còn mỗi con trai nhỏ ở lại bên người.

"Nương, đừng thương tâm, con sẽ thường xuyên trở về thăm người mà." Diệp Thiên an ủi nàng.

Mạnh thị dùng khăn tay dặm dặm lên khóe mắt, lau đi chỗ nước mắt đang muốn tuôn trào ra, "Nha đầu ngốc, hôm nay nương là có chuyện dặn dò con đấy, con xuất giá rồi, thì chính là nàng dâu của Tiêu gia, cũng không thể giống như lúc còn là tiểu thư khuê các như khi ở nhà được. Cho dù Dự vương thương con, chiều con, con cũng phải tự biết giữ chừng mực, Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của con, nhưng cũng không thể tùy tiện muốn về là về."

Con gái sắp gả đi rồi, Mạnh thị vừa lo lắng vừa luyến tiếc không nỡ xa nàng, ngồi cẩn thận dặn dò hơn nửa ngày, cuối cùng mới lấy ra một quyển sách nhỏ nhìn rất đẹp mắt, "Thiên Thiên, lại đây, có một số chuyện nương phải dạy trước cho con biết một chút."

Diệp Thiên tò mò mở to hai mắt, "Chuyện gì ạ, sao mà phải vừa nhìn sách vừa dạy ạ??"

Mạnh thị thấp giọng nói nhỏ vài câu ở bên tai nàng, cả khuôn mặt Diệp Thiên lập tức đỏ bừng lên, vội dùng hai tay bịt chặt mắt giận dỗi: "Oa, nương thật là~"

Mạnh thị kéo tay nàng xuống dặn dò, "Đây chính là chuyện cực kỳ quan trọng giữa hai phu thê, qua loa đại khái là không được, nếu như tốt thì chẳng những con không phải chịu khổ mà Dự vương cũng càng vui vẻ và hưng phấn hơn, nhưng nếu như làm không tốt, còn có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa con và Dự vương nữa đấy!" Nàng vừa nói vừa mở quyển sách kia ra, cưỡng ép con gái phải xem cùng mình. Thì ra là một tập tranh.

Diệp Thiên đem hình ảnh hai người trong tập tranh kia tưởng tượng thành chính mình và Tiêu Ngôn Phong, khuôn mặt càng lúc càng đỏ càng nóng hơn, một phen đoạt lấy tập tranh nhỏ kia ôm vào trong ngực, "Con sẽ từ từ xem!"

Dù sao những lời nên nhắc nhủ nàng đều nói cả rồi, con gái thẹn thùng, xấu hổ không muốn nghe nữa vậy thì Mạnh thị cũng liền để tùy ý nàng.

Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng Diệp Thiên đã bị gọi dậy, tắm rửa, trang điểm, chải đầu, mặc bộ giá y bên trên đính không ít ngọc quý óng ánh tỏa ra ánh sáng rực rỡ, Bạch Trân nhịn không được khen ngợi, "Cô nương, hôm nay ngài thật là xinh đẹp!" Từ trước đến nay nàng vẫn biết cô nương nhà mình xinh đẹp, nhưng ngày thường cô nương rất ít khi trang điểm, mặc quần áo cũng thiên vị thanh nhã, hôm nay vừa trang điểm cẩn thận, trên đầu đội mũ phượng, giá y đỏ thẫm vừa vặn mặc trên người, quả thực giống như tiên hoa hạ phàm.

Đôi mắt Lục Phỉ cũng mở lớn, bộ giá y này vốn dĩ cũng đã đẹp mắt rồi, chỉ là có hơn đơn giản, kết quả sau khi đem số đá quý đã đát mỏng thành phiến nhỏ mà Dự vương đưa tới đính lên thân áo, lập tức liền trở nên lóng lánh loá mắt vô cùng, cô nương mặc bộ giá y này đi ra ngoài, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu nữ tử phải ganh tỵ, ao ước nữa, có điều, cũng chỉ có cô nương nhà mình mới xứng với một chiếc giá y lộng lẫy như vậy mà thôi.

"Vương gia đến rồi!"

Diệp Thiên vốn đang rất bình tĩnh vừa nghe thấy thế trái tim liền bắt đầu đập thật nhanh, trên đầu bị phủ khăn voan đỏ, tầm mắt bị cản trở, nàng gần như có thể nghe được tiếng tim đập "Thình thịch thình thịch" vì hồi hộp của mình.

Toàn phúc phu nhân cẩn thận đỡ cánh tay Diệp Thiên, chậm rãi đi ra khỏi khuê phòng, đi về phía Tế Bình hầu và Mạnh thị bái biệt.

Mạnh thị lôi kéo tay nàng, vạn phần không muốn, ngày hôm nay ra khỏi cửa, con gái đã thành dâu của nhà người khác rồi, cho dù Dự vương là một người tốt, nhiều năm như vậy vẫn toàn tâm toàn ý đối với con gái, nàng cũng nhịn không được mà lo lắng con gái có phải chịu tủi thân, oan ức hay không.

Tế Bình hầu vỗ nhẹ nhẹ lên tay nàng an ủi, Mạnh thị buông lỏng tay Diệp Thiên ra dìu dàng căn dặn, "Thiên Thiên đi thôi, nhớ kỹ, Tế Bình Hầu phủ vĩnh viễn đều là nhà của con."

Diệp Lệ không ở đây, Tế Bình hầu đích thân cõng Diệp Thiên ra cửa.

Nằm trên lưng phụ thân, Diệp Thiên mới phát hiện ra tuy phụ thân là một văn nhân anh tuấn nho nhã, nhưng tấm lưng cũng rất rộng lớn, nàng nằm tựa người ở trên đó, chỉ cảm thấy vô cùng an tâm.

Tế Bình hầu bước thật chậm, từng bước từng bước đi đều cực kỳ vững chắc, mặc kệ luyến tiếc, không nỡ cỡ nào đi nữa, thì cuối cùng con gái bảo bối của hắn cũng phải xuất giá, cũng may là qua nhiều năm như vậy hắn cũng đã nhìn rõ ràng, Dự vương tuyệt đối là một người đáng giá để con gái phó thác cả đời.

Đưa con gái vào kiệu hoa rồi Tế Bình hầu đưa mắt nhìn thật kỹ Dự vương đang mặt y phục tân lang đỏ thẫm mở miệng, "Thiên Thiên liền giao cho ngài."

Dự vương trịnh trọng gật đầu, "Xin nhạc phụ yên tâm, Thiên Thiên chính là mạng của ta."

Theo một trận pháo nổ rộn ràng cùng tiếng chiêng trống náo nhiệt, kiệu hoa ra khỏi Tế Bình Hầu phủ, Dự vương điện hạ khôi ngô tuấn tú khó ai sánh bằng thẳng lưng hiên ngang cưỡi ngựa đi bên cạnh. 

 

Loading...