Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 113

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:15:12
Lượt xem: 18

Tiêu Ngôn Phong đã nói là sắp có trò hay để xem, vì vậy mấy ngày sau đó Diệp Thiên còn cố ý lưu ý một chút động tĩnh của kinh đô, lại không cảm thấy có chỗ nào dị thường hết, đương nhiên, nếu như trước khi động thủ đã bị người khác nhìn ra được, vậy thì cũng chắc chắn là không thể thành công rồi.

Vài ngày sau đã tới ngày tổ chức kỳ thi Hương, cũng là dịp để tú tài ở khắp nơi trong cả nước có thể phấn đấu thi lấy công danh, đỗ đạt cử nhân, chẳng qua là việc này không có chút quan hệ gì với Hầu phủ cả, Diệp Tuân và Diệp Thạc mới chỉ tính là đồng sinh, ngay cả tú tài còn chưa phải nữa là.

Ngược lại thì Nhị phòng Diệp phủ có Diệp Sở sẽ tham gia lần thi Hương này, Nhị thái thái Tề thị từ sớm đã bắt đầu chuẩn bị, bởi vì phải khảo thí liên tục ba phần, mỗi phần thi lại mất tới ba ngày, trong suốt thời gian thi các sĩ tử không thể đi ra khỏi trường thi, ăn ngủ đều phải ở trong trường thi, cho nên, Tề thị lo lắng nghe ngóng nên mang đồ ăn gì thì tốt, nên mặc y phục làm sao để ban đêm sẽ không lạnh, cũng may kỳ thi Hương đều các sĩ tử quê ở nơi nào thì trực tiếp tham gia kỳ thi ở ngay tại đó, vì vậy nhóm tú tài ở kinh đô cũng trực tiếp thi ở trường thi tại kinh thành, không cần phải đi quá xa.

Tề thị còn muốn để cho Diệp Sở đến gặp Tế Bình hầu lĩnh giáo một chút kiến thức thi cử, còn nhớ năm đó Tế Bình hầu Diệp Thừa Nguyên chính là người đã đỗ đạt Trạng nguyên, thanh danh vang xa vạn dặm, lúc thi Hương thi cũng là người đứng đầu bảng cử nhân, chắc chắn là có rất nhiều điều tâm đắc, nhưng mà Diệp Sở lại kiên định cự tuyệt, hắn cũng mơ hồ biết những chuyện phụ thân đã làm, đến hôm nay, Đại bá phụ không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt nhị phòng cũng coi như là bỏ qua chuyện cũ, nhân từ nương tay rồi, hắn làm sao còn có mặt mũi ý định dán lên nhà bọn họ, lợi dụng mối quan hệ thân thích này chứ.

Tề thị rất bất đắc dĩ, con cái đều đã lớn cả rồi, đều có chủ ý riêng của mình, nàng nói cái gì cũng không chịu nghe nữa, Diệp Sở thì càng ngày càng thêm trầm mặc, Diệp Dung thì c.h.ế.t sống không chịu nghị thân, còn Diệp Phù thì từ ngày vào Đông cung, ngay cả một chút tin tức cũng không có, ngược lại tính ra chỉ có Diệp Chi là gả được không tệ, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là thứ nữ, không phải con gái ruột từ trong bụng mình chui ra, mối quan hệ luôn luôn cách một tầng, sau khi thành thân cũng không thân cận với nhà bọn họ bao nhiêu.

Tề thị tích cực chuẩn bị cho kỳ thi Hương lần này, chỉ mong ngóng Diệp Sở có thể thuận lợi đỗ cử nhân, nhưng tâm tình của Diệp Sở lại hết sức nặng nề, đối với lần thi Hương này hắn không nắm chắc được bao nhiêu, tiên sinh ở thư viện cũng nói trình độ của hắn bây giờ đang ở ngay ranh giới, nếu như vận khí tốt thì có thể thi đỗ, nhưng nếu vận khí kém thì rất khó nói. Chỉ là nhìn thấy bộ dạng nôn nóng, mong chờ của mẫu thân, hắn thực sự không đành lòng đả kích nàng, càng không biết nếu như lần này hắn thi không đỗ, nên đối mặt với nàng như thế nào đây nữa.

Thái tử đẩy cho Khang vương phụ trách quản lý, tổ chức kỳ thi Hương cử kinh đô lần này, đây cũng không phải chuyện lớn gì, không thể so được với thi Hội, thi Đình, đó mới là khoa thi mà cử nhân cả nước đều muốn đến kinh đô thi lấy công danh tiến sĩ, kỳ thi Hương này chỉ là kỳ khảo thí của từng địa phương mà thôi, Khang vương cũng không lắm để ý, cho gọi đốc quan giám sát kỳ thi của Hàn Lâm viện đến căn dặn vài câu liền không quan tâm đến nữa.

Hai ngày trước trước khi chính thức diễn ta kỳ thi Hương, Diệp Sở lại vô tình nghe được vị đồng môn ở thư viện nói chỉ cần tiêu tốn một số bạc sẽ có thể biết trước đề thi lần này, Diệp Sở kinh hãi nghĩ thầm đây chính là gian lận đó, nếu như chuyện này bị bại lộ ra, không chỉ bị bãi bỏ công danh tú tài, mà nghiêm trọng hơn còn có khả năng sẽ bị sung quân đến biên cương nữa.

Sau khi biết được tin tức bí mật này, Diệp Sở không cách nào tập trung tinh thần ôn luyện được, hắn không muốn mạo hiểm, nhưng trong lòng lại muốn làm chuyện này, nếu như chỉ bỏ ra một số bạc mà có thể sớm biết đề thi, dù chỉ là một phần nhỏ thôi, thì xác suất để hắn thi đỗ kỳ thi lần này cũng sẽ tăng thêm không ít.

"Ca ca." Tề thị không chú ý tới Diệp Sở có gì khác thường, nhưng Diệp Dung lại nhìn ra rất rõ ràng, nàng cố ý đến thư phòng tìm hắn, "Huynh cũng đừng quá ép buộc bản thân như vậy, nghe nói mấy loại kỳ thi một là dựa vào thực lực, hai là nhờ vào vận khí, không có ai có thể nắm chắc thắng lợi trong tay. Hơn nữa, đây cũng không phải lần thi duy nhất, thi Hương ba năm một lần, tình huống hiện tại của nhà chúng ta, tuy là không đại phú đại quý gì, thế nhưng cũng không quá thiếu thốn, ca ca không cần phải quá so đo bận tâm đến chuyện thắng thua như thế." Trước kia nàng thích nhất là ganh đua so sánh với Diệp Thiên, nhưng kể từ khi gặp chuyện Thái tử, nàng cũng không còn bận tâm đến những chuyện như thế nữa, chi phí ăn mặc, tiền tài, công danh phú quý gì đó cũng coi nhẹ, chỉ cần cuộc sống không có gì khó khăn, trắc trở, có thể bình an không gặp phải phiền toái gì là tốt nhất rồi.

Diệp Sở nhìn kỹ Diệp Dung, không biết bắt đầu từ khi nào, muội muội kiêu căng, ưa so đo thiệt hơn này của hắn đã thay đổi rồi, trở nên ngày càng lạnh nhạt và bình tĩnh, một bộ dáng vô dục vô cầu, không ham mê tham muốn điều gì nữa, chỉ là vô cùng kiên quyết không chịu lấy chồng. Hắn không biết vì sao nàng lại không chịu lấy chồng, chẳng qua nữ tử lấy chồng cũng giống như một canh bạc lớn, giống như Diệp Phù bước vào Đông cung, người không biết chuyện còn tưởng rằng tôn quý vinh dự biết bao nhiêu, thật ra, nếu như Diệp Phù có thể trôi qua tốt, có tư cách nói chuyện ở Đông cung, thì làm sao ngay cả một chút tin tức cũng không thể truyền về nhà được chứ

Diệp Sở trầm giọng nói: "Muội cũng nên giữ tinh thần thoải mái vui vẻ đi, cho dù có như thế nào, chỉ cần còn có ca ca ở đây, thì muội chính là Tam cô nương của nhà chúng ta." Nếu nàng một lòng muốn c.h.ế.t già ở khuê phòng, chứ nhất định không xuất giá, hắn cũng sẽ chiếu cố nàng cả một đời.

"Đa tạ ca ca." Có câu nói này của hắn, Diệp Dung đã triệt để an tâm, mặc kệ người ngoài muốn chỉ trỏ, bàn luận như thế nào, chỉ cần ca ca có thể chấp nhận cho nàng ở lại là được rồi.

Dù Diệp Dung đã an ủi hắn không cần phải quá mức so đo thắng thua, thế nhưng trong lòng Diệp Sở vẫn không thể buông chuyện này xuống được, nếu như có thể trúng cử, không chỉ có mẫu thân cao hứng, mà cuộc sống của cả nhà hắn cũng sẽ dễ chịu thoải mái hơn trước, chính là chuyện Diệp Dung muốn ở nhà cả đời hắn cũng có tư cách nói chuyện hơn.

Vì vậy Diệp Sở lặng lẽ hỏi thăm vị đồng môn kia về giá cả, nghe nói muốn mua một phần đề thi hoàn chỉnh phải mất một ngàn lượng bạc, hắn âm thầm líu lưỡi, ai nói viện Hàn Lâm nghèo khổ, cứ mỗi lần thi như thế, quan khảo thí của viện Hàn Lâm thật sự là phát tài rồi. Hỏi rõ giá cả, Diệp Sở quyết định không mua đề thi, một ngàn lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ, nguy hiểm còn đặc biệt cao, lỡ như xảy ra chuyện thì hậu quả thật sự khó mà lường được, hơn nữa, năm đó trước khi phụ thân c.h.ế.t đã nói qua, tuyệt đối đừng vì muốn trở nên nổi bật mà không từ thủ đoạn, hắn phải bước đi bằng bản lãnh của mình, giống như Diệp Dung đã nói, thi Hương cũng không phải chỉ có một lần, lần này không được còn có lần sau.

Điều khiến Diệp Sở không nghĩ tới chính là, vừa mới thi xong hai ngày sau, liền tuôn ra chuyện kỳ thi hương năm nay của kinh đô phát sinh gian lận, hắn âm thầm may mắn mình đã không bỏ số bạc lớn kia đi mua đề thi, không phải hiện tại nhất định là đang sợ hãi, run như cầy sấy rồi, với lại hắn có cảm giác lần này mình dựa vào năng lực của bản thân làm bài cũng rất thuận lợi, những đề mục kia đối với hắn mà nói cũng không quá khó.

Chuyện gian lận thi cử vừa truyền ra, Diệp Thiên cũng rõ ràng, xem ra Thái tử muốn mượn chuyện gian lận thi cử lần này đối phó Khang vương, dù sao thì, kỳ thi Hương năm nay của kinh đô là do Khang vương phụ trách mà.

"Ngôn ca ca." Diệp Thiên nhớ thương nho của Dự vương phủ, hơn nữa gần đây thời tiết cũng rất mát mẻ, dễ chịu, nàng cứ hai ba ngày lại chạy đến vương phủ một chuyến, "Huynh đang bận sao?"

Tiêu Ngôn Phong thấy này đứng lấp ló ở ngoài cửa thư phòng, vẫy tay gọi nàng đến chỗ mình, Diệp Thiên lại không chịu đi đến bên cạnh hắn, mà đi thẳng đến nhuyễn tháp tự nhiên ngồi xuống, "Ngôn ca ca đang làm gì đó?"

Tiêu Ngôn Phong đứng dậy khỏi ghế ngồi làm từ gỗ tử đàn, đi đến nhuyễn tháp ngồi xuống bên cạnh nàng, "Ta không đang bận, mấy ngày nay Thái tử dồn sức muốn đối phó với Khang vương, không có gì liên quan đến ta, ta chỉ cần ngồi một bên xem náo nhiệt là được rồi."

Nói đến Thái tử, Diệp Thiên lại nghi hoặc mà hỏi thăm: "Cho dù đem chuyện gian lận kéo lên người Khang vương, thì đó cũng không phải là tội quá nghiêm trọng gì, hẳn là cũng không làm tổn thương được căn cơ của Khang vương chứ?" Chuyện này không giống tác phong hành động trước giờ của Thái tử, năm đó lúc hắn g.i.ế.c Thụy vương chính là trực tiếp xử c.h.ế.t một mạng.

Mắt phượng đen như mực của Tiêu Ngôn Phong hiện lên một tia cười lạnh, "Đây chỉ là bắt đầu thôi, còn có thủ đoạn phía sau nữa mà, Diệp Thiên cứ chờ đi sau này liền biết, Thái tử là kẻ một khi đã xuống tay thì sẽ không chừa lại lối thoát cho ai mà." Hắn nắm tay Diệp Thiên, "Không nói đến hắn nữa, đã vài ngày không gặp rồi, Thiên Thiên có nhớ ta không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Diệp Thiên đỏ ửng, đôi mắt hạnh né tránh không chịu nhìn hắn, cằm nhỏ lại nhẹ nhàng khẽ gật nhẹ một cái.

Khóe môi Tiêu Ngôn Phong vui vẻ cong lên, "Như vậy chúng ta thật sự là tâm linh tương thông mà, ta cũng đang rất nhớ Thiên Thiên nha."

...

Chuyện gian lận vừa tuôn ra, Hoàng Thượng cực kỳ tức giận, phải biết rằng khoa cử chính là con đường để triều đình tuyển chọn người tài, nếu như con đường này bị hủy đi, như vậy thì khoảng cách tới diệt quốc cũng không còn xa nữa, hắn cho gọi Khang vương tới mắng một trận, giao lại nhiệm vụ trong tay ra cho người khác, tự ở nhà đóng cửa suy nghĩ cho kỹ chuyện này, rồi lại gọi Thái tử tới, lệnh cho hắn nhất định phải tra rõ ràng chuyện này.

Chuyện gian lận khoa cử lần này vốn là do Thái tử cố ý an bài ra để đối phó Khang vương, cho nên "Tra rõ" đương nhiên là rất nhanh, không đến hai ngày đã đem một phần khẩu cung hoàn chỉnh giao cho Hoàng Thượng. Khẩu cung là quan khảo thì của viện Hàn Lâm cung khai xác nhận, nói mình là bị Khang vương bắt buộc, Khang vương lấy tiền đồ của con trai độc nhất của hắn ra áp chế, mặc kệ hắn có thể bán được bao nhiêu phần đề, cuối cùng đều phải giao lại cho Khang vương mười vạn lượng bạc, quan khảo thí bất đắc dĩ, đành phải một phần đề bán một ngàn lượng, dù vậy, cũng chỉ có thể miễn cưỡng góp đủ số mà Khang vương yêu cầu.

"Nghiệt chướng!" Hoàng Thượng tức giận thẳng tay ném bút đang cầm ra ngoài, gò má trước hồng lên một cách khác thường, hắn thở hổn hiển một lúc lâu, lại che n.g.ự.c ngã ngồi trên ghế, "Đem tên nghiệt chướng kia nhốt vào Tông Nhân phủ, để cho Tả Hữu tông cùng Tông Nhân phủ cùng nhau thẩm tra, xử lý chuyện này cho rõ ràng, xem tình huống đến tột cùng như thế nào." Khang vương không giống Thụy vương, bởi vì từ thuở nhỏ đã không có mẫu phi bảo vệ, luôn đi theo bên người Thái tử như người hầu, vẫn luôn là một người tính tình cẩn thận, hắn thật sự không quá tin tưởng Khang vương cả gan làm ra loại chuyện nghiêm trọng đến mức độ này.

Khang vương đã sớm phát giác sự tình không thích hợp, đợi đến nghe nói người của viện Hàn Lâm bên kia khai ra là mình yêu cầu đòi mười vạn lượng bạc, còn có cái gì không rõ nữa, hắn nghĩ tới sự quả quyết, dứt khoát của Thái tử khi g.i.ế.c Thụy vương, trái tim giống như bị ngâm vào hầm băng rét lạnh. Hắn không biết tại sao Thái tử lại muốn g.i.ế.c mình, chẳng lẽ đã biết chuyện mình phái người ám sát Hoàng thái nữ rồi sao? Nhưng cho dù hắn biết chuyện này là do mình làm, cũng chưa chắc có thể khám phá mục đích hắn làm như vậy, bất kể như thế nào, xem ra Thái tử đã muốn xuống tay với mình, bây giờ nhất chuyện trọng yếu nhất chính là bảo toàn tính mạng.

Khang vương kêu khóc muốn gặp Hoàng Thượng, nhưng hai năm nay tính tình của Hoàng Thượng càng ngày càng trở nên táo bạo nóng nảy, lúc này đang dưới cơn thịnh nộ làm sao có thể chịu gặp hắn, ngay cả Khang vương phi vào cung xin gặp cũng đều đuổi đi hết.

Khang vương bị nhốt vào Tông Nhân phủ, đối với chuyện gian lận khoa cử này hắn chỉ luôn nói mình bị oan uổng, hắn không ăn uống, tuyên bố muốn tuyệt thực, cho đến khi nào Hoàng Thượng chịu gặp hắn mới thôi. Hắn tin tưởng Hoàng Thượng sẽ không trơ mắt nhìn mình chết, chỉ cần nhịn đói hai ba ngày, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ chịu gặp hắn, đương nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn khiến hắn tuyệt thực chính là, hắn sợ trong thức ăn có độc.

Hoàng Thượng nghe nói Khang vương muốn tuyệt thực, cả giận nói: "Hắn không chịu ăn, vậy thì cứ tùy ý hắn bỏ đói đi!"

Khang vương đói lả cả ngày, bụng không ngừng cồn cào kêu vang. Hắn là hoàng tử, mặc dù không có mẫu phi bảo vệ như ba hoàng tử khác, nhưng dù sao cũng là sống dưới kim tôn ngọc quý mà lớn lên, chưa từng phải khổ sở, chịu tội như thế này, đây là lần đầu tiên hắn biết cảm giác đói bụng lại khó chịu đến như thế, dù vậy, hắn vẫn kiên quyết cái gì cũng không dám ăn.

"Không, bản vương tuyệt đối không ăn, cái gì cũng không ăn!" Khang vương vuốt vuốt bụng đói đến mức xẹp lép, thân thể cuộn thành một đoàn, một ngày không ăn uống gì, thân thể mệt mỏi đến kịch liệt, cả người đều muốn mê man, mặc dù hắn vẫn cố gắng duy trì thanh tỉnh, nhưng đợi đến nửa đêm, vẫn chịu không nổi, hai mắt dần nhắm lại từ khi nào, lâm vào ngủ say.

Đêm khuya thanh vắng, toàn bộ Tông Nhân phủ đều lâm vào tĩnh mịch, dưới ánh trăng mờ nhạt, mỏng manh, có một người lặng yên không chút tiếng động đi tới, trong tay hắn cầm một cái lồng, nhẹ nhàng đem cửa phòng giam của Khang vương đẩy ra một khe hở, đem cửa lồng mở ra, đối diện với khe hở kia, chỉ trong nháy mắt, từ trong lồng liền chạy ra mấy con chuột lông lá bù xù, xông thẳng vào phòng giam của Khang vương.

"A...thứ gì? Thứ gì cắn ta? Người đâu mau tới, có ai không, có chuột!" Tiếng kêu của Khang vương giữa đêm hôm khuya khắt từ trong Tông Nhân phủ truyền đi thật xa.

Khang vương bị nhốt tại Tông Nhân phủ, lại bị chuột cắn bị thương, sau khi Hoàng Thượng nghe được tin này cực kỳ tức giận, Tông Nhân phủ là nơi dùng để giam giữ các hoàng thân quốc thích phạm tội hoặc chờ thẩm tra, cũng không phải là địa phương chật chội, bẩn thỉu tùy tiện nhốt phạm nhân, mà đều là viện xá sạch sẽ, thường xuyên được quét dọn, vệ sinh kỹ càng, làm sao lại có chuột chứ? Tông Nhân lệnh (*) bị Hoàng Thượng tính tình đang càng ngày càng táo bạo răn dạy một trận, mồ hôi đầy đầu, vừa trở lại Tông Nhân phủ liền thay đổi một sân viện khác cho Khang vương, cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng từ trong ra ngoài mấy lượt, lại phát động người đi khắp nơi xem xét, kiểm tra xem còn chuột hay không, thậm chí còn đưa tới mấy con mèo thả ở Tông Nhân phủ.

(*) Tông Nhân lệnh: hàm Chính nhất phẩm. Chức vụ này chưởng quản nắm giữ, ghi nhận toàn bộ thông tin về khai sinh, kết hôn, tử vong và phả hệ của thành viên hoàng tộc, ứng tước lộc, nghị luận thưởng phạt, lo các chuyện coi sóc lăng miếu...

Chuột còn chưa tìm được, Khang vương lại bắt đầu có vấn đề, toàn thân hắn nóng hổi như bị lửa đốt, đầu đau muốn nứt ra, người của Tông Nhân phủ vội vàng chạy đến xem tình hình, trông thấy hắn ho khan không dừng, giật mình kinh hãi, vội vàng đi mời thái y tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-hau/chuong-113.html.]

Nghe tin Khang vương bị chuột cắn đến phát sốt, Thái y viện lập tức phát hoảng, Viện sử Thái y viện đích thân chạy đến, vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Khang vương nôn ra một ngụm m.á.u tươi lớn, hắn trầm mặc thầm nói một tiếng "Xong", sau đó phất phất tay, cả đoàn người lại rời khỏi căn phòng Khang vương đang nằm.

Tông Nhân lệnh nhìn thấy sắc mặt của Thái y biết ngay là tình huống không ổn, lo lắng hỏi, "Thái y, Khang vương ngài ấy..." Khang vương tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, vừa rồi lúc Hoàng Thượng răn dạy hắn cảm giác giống như cuồng phong bão táp quất vào mặt kia đã khiến hắn rét run cả người rồi, nếu như lúc này Khang vương lại c.h.ế.t ở Tông Nhân phủ này, vậy thì chắc chắn là mọi thứ sẽ hỏng bét.

Thái y thở dài, "Chỉ sợ là bệnh dịch hạch, viện này cần phải lập tức cách ly, ai cũng không thể tùy tiện ra vào nữa."

Vừa nghe hắn nói xong, sắc mặt Tông Nhân lệnh lập tức trắng bệch, xong, xong rồi! Khang vương ở trong Tông Nhân phủ bị chuột cắn, còn bị nhiễm phải dịch hạch nữa, lần này hắn chắc chắn trốn không thoát tội rồi!

Viện sử Thái y viện lấy khăn buộc lên che mặt thật kỹ càng, lại bó chặt ống tay áo, lúc này mới bước vào phòng. Rất nhanh sau đó, hắn liền đi ra, kêu tiểu thái y đi theo hắn tới đây lấy một bình sứ nhỏ từ trong hòm thuốc ra, đem nước thuốc trong bình đổ ra tay, thở dài: "Ta sẽ hết sức cứu ngài ấy, chỉ là... ai, các người chuẩn bị sẵn sàng đi."

Văn Đế nghe thuộc hạ bẩm báo Khang vương ở Tông Nhân phủ bị nhiễm phải dịch hạch, lại là loại rất nguy hiểm và nghiêm trọng, lập tức choáng váng đầu óc, ho ra một ngụm máu, không chịu đựng nổi, trực tiếp ngất đi, Càn Thanh Cung lập tức trở nên cực kỳ náo loạn.

Sau khi Văn Đế tỉnh lại, không nói một lời, đẩy đám người đang vây xung quang mình ra, trực tiếp đến Tông Nhân phủ. Bước chân rất gáp gáp, nhưng khi còn cách viện tử Khang vương đang nằm khoảng mấy chục bước bỗng nhiên lại ngừng lại, hai mắt đỏ hồng lên, trầm mặc nhìn về phía viện tử kia, hai bàn tay nắm chạt thành nắm đấm. Hắn không phải đồ ngốc, năm đó cũng là vượt mọi chông gai mới có thể ngồi lên ngai vị Hoàng đế này, tất nhiên hắn biết rõ Hoàng gia không có tình thân, giữa các huynh đệ chắc chắn phải trải qua một phen tranh đấu ngươi c.h.ế.t ta sống, người cuối cùng có thể lưu lại mới là người thắng.

Nói thì nói như thế, chính hắn cũng đã từng trải qua con đường như vậy, nhưng nếu loại chuyện này đặt ở trên đầu nhóm con trai của mình, hắn lại chịu không được. Lúc trước khi lão nhị qua đời, hắn mượn lão tứ áp chế Thái tử một thời gian dài, nếu không phải đột nhiên phát sinh chuyện tranh chân dung kia, bây giờ có lẽ lão tứ vẫn còn đang làm việc ở Lục bộ. Vốn cho rằng có chuyện này, Thái tử hẳn là đã nhận được giáo huấn, không nghĩ tới hắn vậy mà càng ngày càng làm ra những chuyện trầm trọng hơn, ngay cả lão nhị từ trước đến giờ vẫn luôn một lòng trung thành với hắn cũng không bỏ qua, cuối cùng, có phải là hắn cũng sẽ xuống tay với lão tứ luôn hay không, trong số bốn đứa con trai của mình, cuối cùng chỉ có thể còn lại một mình hắn thôi sao?

Ánh mắt của Văn Đế đen tối, âm trầm, đứng yên ở nơi đó không nói không rằng, chỉ bình tĩnh nhìn qua viện tử kia, mồ hôi lạnh của Tông Nhân lệnh ứa ra đầy đầu, mặc dù thái y cũng đã dặn dò viện này không thể tùy tiện tiến vào, nhưng Hoàng Thượng đứng ở chỗ xa như vậy, lại không nói không rằng, trong lòng của hắn thật sự sợ hãi thấp thỏm vô cùng, nhẹ giọng kêu: "Hoàng Thượng, ngài xem..."

Văn Đế lấy lại bình tĩnh, thâm trầm nhìn chằm chằm Tông Nhân lệnh, vẫn như cũ là không nói một lời, xoay người, sải bước chân nhanh chóng rời khỏi đó. Trở lại Càn Thanh Cung, Đại tổng quản nhìn thấy sắc mặt của Văn Đế xám xịt, u ám, dường như trên người xuất hiện một cỗ tử khí trầm trầm. Nội tâm bỗng nhiên hoảng hốt nhảy dựng lên, đã thấy Văn Đế phun ra một ngụm m.á.u tươi, thân thể ngửa ra sau, thẳng tắp ngã người xuống.

Cung Càn Thanh lại một lần nữa náo loạn, Hoàng Hậu và Thái tử đang ở gần đó, nghe được tin này vội vã đi qua, khống chế, điều tiết lại tình huống chỗ này. Sau đó các phi tần nhận được tin tức cũng ồn ào chạy tới nhưng đều bị Hoàng Hậu cho người ngăn cản, đuổi trở về, nói là không thể quấy nhiễu Hoàng Thượng, Thái tử cũng hạ lệnh, đại thần ai cũng không gặp, ngay cả Dự vương cũng không cho phép tiến vào.

Toàn bộ hoàng cung người người bàng hoàng, thấp thỏm không yên, có người suy đoán Hoàng Thượng sắp không qua khỏi rồi, Thái tử nắm giữ Càn Thanh Cung, là muốn ngồi chờ kế vị, càng âm u nghĩ đến liệu có phải Thái tử muốn ám hại Hoàng Thượng hay không, cũng có người suy nghĩ Thái tử là thái tử danh chính ngôn thuận, căn bản không cần phải mưu hại Hoàng Thượng, chỉ cần kiên nhẫn chờ một thời gian là được.

...

"Ngôn ca ca, làm sao bây giờ?" Ban đầu Diệp Thiên đang ở thư phòng nhìn phụ thân vẽ tranh, nghe được có người bẩm báo chuyện Hoàng Thượng hôn mê bất tỉnh, Tế Bình hầu muốn tới thương nghị chuyện này với Dự vương, nàng cũng liền đi theo đến.

"Không sao đâu." Tiêu Ngôn Phong thấy Diệp Thiên đầy lo lắng bất an, vội vàng an ủi: "hiện tại thân thể của Hoàng thượng không có gì đáng ngại, lần này chỉ là bị kích thích vì chuyện mất con, từ từ sẽ tỉnh lại lại thôi." Khang vương là nhất định không thể sống, nhưng Hoàng Thượng vẫn có thể tỉnh lại, dựa theo cách nói của Thanh Hư Đạo Trưởng, nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hắn còn có thể sống thêm mấy năm nữa. Chẳng qua là, bên trong thân thể của Hoàng Thượng đã càng ngày càng kém hơn trước rất nhiều rồi, lần này tỉnh lại hẳn là cũng yếu ớt, sa sút đi nhiều.

Hoàng Thượng không đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, như vậy kinh đô cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn lớn, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm, "Thế thì cha và Ngôn ca ca bàn bạc công chuyện chính yếu đi, con đi ra hoa viên dạo một vòng." Mặc dù chuyện gì Ngôn ca ca cũng không giấu nàng, nhưng thời điểm nghiêm túc bàn luận chuyện quan trọng, nàng cũng không nên ở đấy quấy rối mọi người làm gì.

Tiêu Ngôn Phong cười với nàng nói: "Đúng dịp mấy cây quế ở hoa viên đang lúc nở rộ, nếu như Thiên Thiên muốn ăn bánh hoa quế, thì để cho Khang công công dẫn người đi hái một ít hoa về làm bánh đi."

Đôi mắt Diệp Thiên sáng lên, lần trước sau khi đến vườn hoa quế ở ngoại ô trở về, Ngôn ca ca liền cho người đưa hai bao hoa quế vừa mới hái trên cành xuống đến Hầu phủ cho nàng, vị nữ đầu bếp kia đem số hoa đó làm thành bánh hoa quế, hương vị vô cùng thơm ngon, không chỉ có nàng thích, mà hai đệ đệ cũng cực kỳ thích ăn, ba người rất nhanh liền ăn sạch cả rồi. Nàng còn ăn chưa đã thèm đâu, bây giờ nghe hắn nói vậy lập tức cao hứng đi cùng Khang công công đến hoa viên hái hoa.

Diệp Thừa Nguyên nhìn con gái bảo bối khí thế bừng bừng chạy đi hái hoa, bất đắc dĩ cười một tiếng, con gái nhỏ của hắn có chút tham ăn, lúc còn nhỏ, cả người đều béo béo tròn tròn, cũng may hiện tại dáng người đã trở nên yểu điệu, duyên dáng rồi thích ăn thì cứ việc ăn đi, dù sao Dự vương cũng không ghét bỏ. Hơn nữa, nàng luôn bộc lộ bản tính chân thật trước mặt Dự vương, hiển nhiên là bình thường Dự vương đặc biệt yêu thương, dung túng nàng, tương lai sau này hai người thành thân rồi ở cùng nhau nhất định sẽ hòa hợp tuyệt đối.

...

Văn Đế hôn mê ròng rã hai ngày mới tỉnh lại, hắn mở hai mắt, mê mang nhìn chằm chằm vào màn trướng trên đầu, một lát sau mới hoàn toàn tỉnh táo lại. Đầu của hắn vẫn còn có chút choáng váng, trông thấy bên trong tẩm điện chỉ có một mình Hoàng Hậu, nàng đang ngồi ở bên cạnh bàn, tay chống trán ngủ gà ngủ gật.

Văn Đế ho nhẹ một tiếng, thân thể Hoàn Hậu khẽ d.a.o động, ngước mắt lên nhìn về phía giường, ngạc nhiên hô: "Bệ hạ ngài tỉnh lại rồi?! Người đâu mau tới đây, nhanh truyền thái y, bệ hạ tỉnh lại rồi!"

Rất nhanh sau đó, tẩm điện liền trở nên ồn ào huyên náo, Thái y cũng tiến vào, Đại Tổng quản cũng theo sau lưng mọi người đi vào, trông thấy Hoàng Thượng quả nhiên đã tỉnh lại, trái tim bị treo cao hai ngày nay rốt cục cũng buông xuống.

Thái y cẩn thận bắt mạch, xem bệnh xong lên tiêng nói, "Bệ hạ tỉnh lại là tốt rồi, sau này nhất định phải điều dưỡng thân thể cho thật tốt mới được."

Văn Đế không kiên nhẫn phất tay, lời lẽ khuyên nhủ của Thái y mỗi lần đều là như thế, hắn chẳng muốn tiếp tục nghe nữa, trông thấy Hoàng Hậu bưng một bát cháo tổ yến cháo đứng đợi một bên, Văn Đế khoác áo ngoài bước xuống giường, ngồi xuống bên cạnh bàn, hắn hôn mê hai ngày không ăn không uống, bụng cũng đã sớm cồn cào khó chịu rồi.

Thái tử vốn đang cùng các vị đại thần nghị sự ở đại điện, nghe tin Hoàng Thượng đã tỉnh lại, vỗi vã chạy tới.

"Phụ hoàng, phụ hoàng ngài cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, hai ngày nay phụ hoàng hôn mê bất tỉnh, nhi thần luôn cảm thấy hoảng sợ, không chịu đựng nổi, giống như một cái xác không hồn vậy." Thái tử lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Văn Đế, "Chỉ là đáng thương cho Tam đệ, không thể đợi được phụ hoàng tỉnh lại, không thể gặp ngài một lần cuối..."

Văn Đế đang múc cháo bỗng dừng lại, nắm lấy chén cháo kia ném thẳng tới, Thái tử đã sớm chú ý đến động tĩnh của hắn, trông thấy bát cháo kia bay về phía mình, cũng không dám trốn tránh, chỉ nghiêng người đi một chút, bả vai nhẫn nhịn chịu bị đập vào, cũng may là chén cháo không quá nóng, chỉ là bả vai bị bát nện trúng hơi ê ẩm mà thôi.

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều giật nảy mình, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, chỉ có mình Hoàng Hậu vẫn còn đứng lấy, "Bệ hạ đây là...là thế nào? Lão tam hắn bị nhiễm phải dịch hạch, đây là chuyện ngoài ý muốn, không ai muốn nhìn thấy, ngay cả Viện sử của Thái y viện cũng không đủ sức thay đổi kết quả chuyện này, Thái tử hắn cũng không có cách nào mà."

Văn Đế nheo mắt lại nhìn Thái tử chằm chằm, đột nhiên bước đến bên tường, kéo thanh bảo kiếm treo trên đó xuống, đ.â.m về phía Thái tử.

"Bệ hạ không được!" Hoàng Hậu liền vội vàng bước lên ngăn Văn Đế lại, nhìn dáng vẻ này của hắn cũng không phải thần chí không rõ ràng, khí lực rất lớn, hoàng hậu gấp gáp, gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng Văn Đế, khuyên nhủ, "Bệ hạ bớt giận!"

"Bệ hạ bớt giận!" Tất cả những người đang quỳ rạp trên mặt đất cũng liên tục theo sau khuyên nhủ, Đại Tổng quản quỳ gối lết tới mấy bước, ôm lấy chân Văn Đế, "Bệ hạ, đó là Thái tử, con của ngài, bệ hạ bớt giận!" Trong lòng của hắn rất rõ ràng, Khang vương đi rồi, trong lòng Hoàng Thượng thật sự khổ sở, chỉ muốn phát tiết một phen, chắc chắn không phải thật lòng muốn g.i.ế.c Thái tử. Phải biết một điều là, thiên tử giận dữ, thây nằm trăm vạn, m.á.u đổ ngàn dặm, nếu như Hoàng Thượng quyết tâm muốn g.i.ế.c Thái tử, làm sao có thể tự mình xách kiếm xông tới cơ chứ?

Trong lòng Đại Tổng quản hiểu rõ, Hoàng Hậu và Thái tử cũng đều hiểu rõ chuyện này, Thái tử nước mắt tung hoành, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, "Đều là do nhi thần vô năng, trơ mắt nhìn Tam đệ ra đi, lại không có biện pháp gì cứu vãn, nếu phụ hoàng trong lòng khổ sở, cứ việc đánh nhi thần mắng nhi thần đi, chỉ cần ngài đừng buồn bực trong lòng, lại hại thân thể là được rồi."

Hai ngày nay Hoàng Hậu vẫn một mực trông coi nơi này, dáng vẻ cũng có chút tiều tụy, lúc này cũng hai hàng lệ tuôn trào, nhìn qua vô cùng đáng thương, nàng ngẩng đầu lên, thảm thiết nhìn Văn Đế, "Bệ hạ, thần thiếp biết trong lòng ngài không dễ chịu, trong lòng thần thiếp cũng rất khó chịu, lão tam từ nhỏ đã không có mẫu phi, vẫn thường đi theo Thái tử đến cung của thần thiếp, thần thiếp đối đãi với hắn cũng giống như con ruột của chính mình vậy~"

"Con ruột? Hừ!" Hoàng hậu vốn còn muốn khuyên nhủ Văn Đế, không nghĩ tới Văn Đế nghe thấy những lời này của nàng càng thêm tức giận, bỗng nhiên đẩy nàng ra, lại đá bay Đại Tổng quản đem ôm chân mình, một lần nữa giơ kiếm hướng về phía Thái tử.

Thái tử giật nảy mình, không biết nên phản ứng như thế nào, nhảy dựng lên trốn tránh lại có vẻ vẻ mình không đủ chân tình thật ý, dù sao hắn vừa mới nói tùy ý Hoàng Thượng đánh chửi, nhưng nếu như không tránh né, hắn lại sợ thanh kiếm kia sẽ thật sự xiên thủng người mình.

Đúng vào lúc này, Thái Tử Phi tiến vào, nàng nghe nói Hoàng Thượng đã tỉnh lại, cũng vội vàng sang đây nhìn xem, lại vừa vặn trông thấy Văn Đế giơ kiếm muốn g.i.ế.c Thái tử, nàng bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng chạy tới trước mấy bước, giang hai cánh tay chắn trước người Thái tử, "Phụ hoàng đang muốn làm gì? Phụ hoàng bớt giận, có chuyện gì từ từ nói mà!"

Hai mắt Văn Đế đỏ bừng, hắn vốn chỉ muốn làm dáng, xả giận một chút, lúc này lại có chút thu không được phẫn nộ trong lòng, hắn đẩy Thái Tử Phi sang một bên, Thái Tử Phi lảo đảo mấy bước, không đứng vững, ngã ngồi xuống đất.

Thái tử thấy tình hình không ổn, cũng không tiếp tục diễn vai huynh trưởng thương tâm, nhi tử trung hiếu nữa, hoảng hốt nhảy tránh ra đang muốn quay người bỏ chạy, bên tai lại nghe thấy Thái Tử Phi la lên một tiếng, "A, bụng của ta, con của ta!!!!"

Loading...