Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Sủng Hậu - Chương 104

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:11:25
Lượt xem: 20

Hôm nay Diệp Lệ cũng tới tham dự, chỉ là hắn ở lại ngoài ngoại viện, hắn nghĩ đến thân thủ của Yến Vân Hi không tệ, trong nội viện nhất định cũng không có ai có thể làm hại được nàng, cho nên cũng để nàng tùy ý đi xem náo nhiệt.

Không nghĩ tới Yến Vân Hi lại bị thương, quan trọng hơn nữa chính là, muội muội bảo bối của hắn cũng bị thương!

Không chờ cho Lục Phỉ nói xong, Diệp Lệ liền lao ra khỏi phòng, vừa chạy tới nhị môn đã nhìn thấy Yến Vân Hi đang dìu Diệp Thiên đi tới, Yến Vân Hi trông còn có vẻ tốt, không nhìn ra vấn đề gì, thế nhưng Diệp Thiên lại bước một bước liền cau mày khổ sổ.

"Thiên Thiên làm sao vậy, bị thương chỗ nào?" Diệp Lệ dùng một tay bế nàng lên, bên trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.

"Ca ca!" Vừa trông thấy Diệp Lệ, Diệp Thiên liền cảm thất vô cùng tủi thân và ấm ức, "Muội ngã từ trên bậc thang xuống, may mà có Hoàng thái nữ điện hạ ôm lấy muội, nàng che chở cho muội, cả hai chúng ta cùng lăn từ bậc thang trên cao xuống, xương cốt của muội vẫn lành lặn, không thương tổn chỗ nào, chỉ là bây giờ trên người đụng đến liều đau đau, điện hạ nàng nhất định còn bị thương nặng hơn muội nữa."

"Không có việc gì không có việc gì." Yến Vân Hi thờ ơ xua xua tay, "Những lúc ta luyện võ cũng thường hay bị thương, mức độ này không tính là cái gì đâu mà."

"Đa tạ điện hạ." Diệp Lệ nghe xong những lời của Diệp Thiên lập tức biết rõ Yến Vân Hi là vì bảo vệ muội muội cho nên mới bị thương, trong lòng vô cùng cảm kích, nàng chính là trữ quân của một nước, kim tôn ngọc quý, thế mà lại vì bảo vệ người khác mà chịu thương tổn, "Điện hạ còn có thể đi được chứ?"

Yến Vân Hi vung tay lên, phóng khoáng nói, "Vẫn có thể đi, chúng ta đi thôi, về sớm một chút còn bôi thuốc cho Thiên Thiên muội muội, chân của nàng chắc hẳn là đã bị đụng bầm tím rồi."

Diệp Lệ ôm Diệp Thiên, Yến Vân Hi đi bên cạnh hắn, đi ra xe ngựa của Hầu phủ đang đậu ngoài cổng lớn. Diệp Lệ hỏi: "Vì sao Thiên Thiên lại ngã cầu thang?" Muội muội từ nhỏ đã rất sợ đau, trượt chân té một cái sẽ khóc, khóc xong rồi về sau liền sẽ càng chú ý, cẩn thận hơn, lần này làm sao tự nhiên lại bị ngã nặng như vậy rồi? "Còn không phải là do An Hữu Bệnh kia!" Đôi mắt sáng của Yến Vân Hi hiện lên lửa giận, nàng đường đường là Hoàng thái nữ, bình thường không có ai dám cả gan trêu chọc đến nàng như vậy, " Là nàng ta đẩy Thiên Thiên muội muội từ trên lương đình xuống, nếu không phải vội vã đưa Thiên Thiên muội muội trở về bôi thuốc, ta không lột sạch da nàng thì ta không phải Yến Vân Hi!"

Bước chân của Diệp Lệ dừng lại, hắn xoay đầu nhìn thoáng về phía xa, vẫn còn thấp tháng có thể nhìn thấy mái đình nghỉ mát ở chỗ cao kia, bên trong đình đã không còn ai. Hai mắt Diệp Lệ chứa đầy sắc bén và lạnh lùng, thôi, cứ về trước xem hai người các nàng có bị thương gì không đã, tòa đình kia cao như vậy, muội muội mềm mại, mảnh mai của hắn, chỉ bị tổn thương ngoài da thịt đã là may lắm rồi, cũng không biết Hoàng thái nữ thì thế nào, "Điện hạ trở về vẫn nên để đại phu kiểm tra qua một chút, chỗ của ta có thuốc, đợi lát nữa sẽ đưa qua cho điện hạ."

"Thuốc ta cũng có, hơn nữa dùng còn rất tốt, xoa lên trên chỗ bị thương còn có thể giảm đau, khi còn bé mỗi lần ta luyện võ bị thương đau đến phát cáu, dùng thuốc này liền khá lên nhiều, đợi lát nữa ta đưa qua cho Thiên Thiên muội muội dùng!"

"Điện hạ, cám ơn ngài, may mắn là có ngài cứu ta." Diệp Thiên nằm tựa trong lồng n.g.ự.c ca ca, đôi mắt hạnh to tròn nghiêm túc nhìn Yến Vân Hi nói lời cảm tạ.

Yến Vân Hi che ngực, "A, nếu muội còn nhìn ta như vậy, cho dù có nói ra yêu cầu gì ta cũng đều sẽ đáp ứng với muội." Nàng đầy hy vọng nhìn nhìn Diệp Lệ thăm dò, "Ngươi có mệt không, để ta đến ôm Thiên Thiên muội muội cho?" Vừa rồi không nên dìu nàng, hẳn là nên trực tiếp ôm nàng! Cơ hội tốt như thế lại bị mình lãng phí mất rồi!

Diệp Lệ im lặng, ánh mắt không tự chủ được liếc nàng một cái.

Diệp Thiên nở nụ cười, "Điện hạ muốn ta báo đáp ngài thế nào, chỉ cần ta có thể làm đến, ta đều sẽ cố hết sức mà làm."

"Thật chứ?" Đôi mắt Yến Vân Hi đột nhiên sáng lên, không chút do dự nói: "Ta muốn từ nay về sau Thiên Thiên muội muội sẽ gọi ta là tỷ tỷ." Mẫu Hoàng chỉ có một mình nàng, mỗi lần nàng nhìn thấy nhà người khác có mấy huynh đệ tỷ muội đều rất ao ước, mặc dù nàng còn có một người biểu tỷ, nhưng mỗi khi hai người gặp mặt nhau liền tranh cãi rùm beng, không hòa thuận nổi, cho nên vừa nhìn thấy Diệp Thiên nàng liền động tâm, nghĩ rằng nếu như mình có một muội muội nhu thuận đáng yêu như thế thì tốt biết bao, mấy hôm nay nàng vẫn luôn thầm ganh tỵ, đố kị với Diệp Lệ đấy.

"Vân Hi tỷ tỷ." Diệp Thiên ngoan ngoãn kêu một tiếng, cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên gương mặt hiện rõ ra.

"Ai nha, thật sự là... quá đáng yêu làm cho người ta nhịn không được mà!" Yến Vân Hi than thở một câu rồi vươn tay nhéo nhéo mặt nàng, lúc này hai tay Diệp Lệ đều đang bận ôm Diệp Thiên, cho nên cũng không năng được nàng.

Diệp Thiên thì không chút ngần ngại, nụ cười trên mặt càng sâu hơn nữa.

Sau khi về đến Hầu phủ rồi, Diệp Lệ liền ôm Diệp Thiên về viện tử của nàng, Mạnh thị Tế Bình hầu, Diệp Tuân và Diệp Thạc cũng đều tới đây, Mạnh thị và Tế Bình hầu thì hôm nay không đi dự tiệc cưới của Diệp Chi, còn Diệp Tuân và Diệp Thạc thì tuy có đi nhưng đã trở về phủ từ sớm.

Tất cả mọi người vây xung quanh giường của Diệp Thiên liên tục hỏi han, phái người đi mời đại phu, kết quả, đại phu còn chưa kịp tới, Lộc y chính đã nhanh chân tới trước, đương nhiên là bị Dự vương điện hạ đang lửa giận bừng bừng mang tới.

"Thiên Thiên có sao không?!" Tiêu Ngôn Phong cũng không đợi người thông báo gì, trực tiếp xông vào, dù sao cũng không có ai dám cản hắn, "Bị thương ở chỗ nào?" Cũng không biết hắn đến đây bằng cách nào, mà trên trán đều đã lấm tấm mồ hôi rồi, hai bàn tay nắm lại thật chặt.

Diệp Thiên vốn đang ngồi dựa ở đầu giường, thấy thế lập tức vươn người ra, duỗi tay nắm chặt lấy tay của hắn, đem mấy ngón tay thon dài từng chút từng chút đẩy ra, nàng cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là bị ngã một cái thôi, trên chân chỉ bị bầm mấy chỗ, xương cốt hoàn toàn không bị gì, không có trở ngại, Ngôn ca ca đừng quá lo lắng."

Tiêu Ngôn Phong xác thực đang rất sốt ruột, có trời mới biết khi hắn nghe nói tiểu nha đầu bị thương đã sợ hãi biết bao nhiêu, hắn rất sợ mình không bảo vệ nàng cho tốt, để nàng bị thương tổn gì quá nghiêm trọng không thể cứu chữa được. Thẳng cho đến lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, mấy đầu ngón tay nhỏ nhắn của nàng đang gỡ ngón tay mình ra, lúc này hắn mới dần trầm tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-sung-hau/chuong-104.html.]

Hắn xoay tay nắm chặt lấy tay nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi kia, rồi mới gọi Lộc y chính tới xem bệnh cho nàng.

Lộc y chính vừa nhìn qua dáng vẻ của Diệp Thiên đã biết nàng không có vấn đề gì, tuy nhiên ngón tay vẫn cẩn thận đặt lên trên cổ tay nàng bắt mạch, " A, thân thể của tiểu vương phi bây giờ còn tốt hơn nhiều so với dạo trước, xem ra điều dưỡng không sai."

"Mỗi bữa cơm Phùng ma ma đều đặc biệt chuẩn bị canh cho ta." Diệp Thiên cảm thấy da dẻ của nàng gần đây đều trở nên nhẵn nhụi, mịn màng hơn rất nhiều.

Hai con mắt nhỏ xíu đen thui của Lộc y chính ý vị thâm trường nhìn Dự vương một chút, thật không ngờ điện hạ ngài cũng quá... a, lão nói: "Tiểu vương phi không có vấn đề gì, chỉ bị chút thương tích ngoài da, bôi thuốc mấy ngày là có thể khỏi hẳn."

Đúng lúc này thị nữ của Yến Vân Hi đưa thuốc mỡ tới, Lộc y chính nhận lấy ngửi một cái, hai mắt sáng rỡ hỏi "Thuốc này là do ai làm? Rất tốt!" Lão dùng đầu ngón tay quệt lấy một ít thuốc, rồi dùng hai ngón tay vân vê tinh tế nhìn, "Thuốc này chia cho ta một chút, ta muốn trở về nghiên cứu một chút." Lão vừa nói vừa lấy ra một cái muỗng xúc lấy một phần thuốc thả vào trong bình sứ nhỏ, lúc này mới luyến tiếc đem còn lại đưa cho Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn Lộc y chính đang mân mê bình sứ trong tay mở miệng nói, "Làm phiền Lộc y chính kiểm tra cho cho Vân Hi tỷ tỷ, lúc ta ngã xuống nàng đã che chở cho ta, chắc chắn là sẽ bị thương nặng hơn ta nhiều."

Yến Vân Hi xua tay từ chối, "Không cần, ta cũng bị trầy xước chút da thôi, tự bôi thuốc là được rồi, không cần quá phiền phức như vậy, ta còn đang muốn đi tìm An Hữu Bệnh kia tính sổ đây mà!"

"Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Thiên Thiên lại bị thương?" Dự vương nghe nàng nói vậy lập tức hỏi lại.

Yến Vân Hi đem chuyện An Hữu Trân cố ý đẩy Diệp Thiên xuống cầu thang nói ra, nãy giờ mọi người đều lo tập trung xem thương tích của Diệp Thiên thế nào, lúc này mới nghe được thì ra là có người cố ý hại nàng, Tiêu Ngôn Phong giận tím mặt, âm trầm nói, "Thật to gan!" Xem ra hắn đã để bọn người kia an nhàn quá lâu rồi.

Yến Vân Hi gật gật đầu, "Quả thực rất lớn mật, ta muốn vào cung, cứ nói là An Hữu Trân cố ý hại ta và Thiên Thiên muội muội ngã cầu thang đi."

Tế Bình hầu cũng lên tiếng nói: "Nàng đẩy nữ nhi của ta, ta tất nhiên cũng phải đi đòi công đạo."

Tiêu Ngôn Phong vốn dự định trực tiếp đến Xa Dũng hầu phủ trút giận, bây giờ nghe thấy cả hai người đều muốn vào cung, liền nói " Vậy ta cũng cùng đi, nàng đẩy tiểu vương phi của ta, ta không thể tha cho nàng!"

Ba người nổi giận đùng đùng xếp hàng tiến  cung, Mạnh thị tự tay bôi thuốc cho nữ nhi, Diệp Lệ, Diệp Tuân và Diệp Thạc thì tránh ra ngoài.

Nàng đem phần váy trên người Diệp Thiên cởi xuống, lại kéo tiểu khố lên cao một chút, lúc này mới phát hiện ra trên đôi chân trắng nõn non mềm xuất hiện không ít chỗ bầm xanh xanh tím tím, nội tâm của Mạnh thị đau đến nước mắt muốn chảy ra, vội vàng ngẩng đầu lên nhịn xuống.

Diệp Thiên lên tiếng nói với nàng: "Nương, con có chuyện cực kỳ quan trọng phải nói với nương." Nàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa, "Thạc ca nhi không cho phép nghe lén, Tuân ca nhi, đệ mau đem Thạc lớn ca nhi ra khỏi viện của tỷ đi." Đệ đệ cực kỳ thích nghe lén, nhưng chuyện này không thích hợp để cho hắn biết.

Diệp Thạc ở ngoài cửa vừa mơ hồ nghe thấy tỷ tỷ nói hai chữ "quan trọng", đang định trốn đến cạnh cửa chuẩn bị nghe lén, đã bị tỷ tỷ nhìn thấu, hắn nhìn đại ca đang yên lặng ngồi bên cạnh, bất đắc dĩ đi theo Diệp Tuân ra khỏi viện của Diệp Thiên. Hai, quá phân biệt đối xử mà.

Hiện tại Diệp Lệ vẫn đang ngồi ở chính phòng không rời đi, hắn đã luyện võ từ nhỏ, ngũ giác rất nhạy cảm, cho dù không cố ý nghe lén, cũng có thể nghe được tiếng nàng nói chuyện. Hắn cũng muốn nghe xem "chuyện cực kỳ quan trọng" trong miệng muội muội là chuyện gì, chẳng lẽ chịu bị thương còn có ẩn tình khác?

"Nương, người tuyệt đối đừng đi Vinh An bá phủ cầu hôn." Diệp Thiên đem những lời mà nàng trộm nghe được Diệp Dung cùng Bạch Biên Sương nói với nhau thuật lai cho mẫu thân nghe một lượt, "Con không biết vì sao hai người bọn họ lại không muốn thành thân, vì sao chán ghét nam nhân, nhưng mà bất kể như thế nào, cũng không thể để cho ca ca cưới Bạch Biên Sương được."

Mạnh thị kinh hãi đầu ngón tay đang xoa thuốc cho Diệp Thiên đều trượt sang chỗ khác, "Thì ra là thế, chả trách lần trước lúc ở chùa Thiện Giác, nàng nhắc đến ca ca của con lại không chút ngượng ngùng, xấu hổ như vậy, căn bản là vì nàng không muốn gả chồng."

Hai bàn tay của Diệp Lệ dần dần siết chặt, thì ra Yến Vân Hi nói không sai, Bạch Biên Sương quả nhiên không thích hắn, may mắn là chuyện hôn sự này cũng chỉ đang ở giai đoạn thăm dò mà thôi, còn chưa có chính thức mời bà mối, hiện tại chỉ cần một bên không nhắc tới chuyện này nữa, việc này coi như kết thúc. Hắn không yêu cầu hay mong đợi thê tử tương lai quốc sắc thiên hương thế nào, nhưng ít nhất cũng phải là một đôi phu thê ân ái, giống như phụ thân cùng mẫu thân, hay là như Dự Vương cùng Thiên Thiên vậy là đủ.

"Nương, người nói thử xem, Diệp Dung và Bạch Biên Sương là đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại có người sống c.h.ế.t không muốn gả đi như vậy? Bạch Biên Sương còn nói nếu gả cho người thì "cắn răng chịu khổ mấy ngày" gì đó, chẳng lẽ gả chồng thật sự thống khổ như vậy sao?" Sang năm nàng sẽ cùng Ngôn ca ca thành thân rồi, có đôi khi nghĩ đến tương lai, nàng còn rất mong đợi cơ mà.

Ngón tay Mạnh thị tiếp tục xoa thuốc vào những vết bầm trên chân cho Diệp Thiên, trầm ngâm một lát rồi mới nói, "Có lẽ, hai người bọn họ đều đã phải chịu đựng tổn thương gì đó, hoặc là bị nam nhân làm cho kinh sợ, cho nên mới sinh ra tâm lý e ngại chán ghét nam nhân."

Diệp Thiên nghĩ nghĩ, rồi than thở một câu, "Ai, không quản các nàng, nương nhất định phải chọn cho ca ca một cô nương thật tốt, có thể cùng ca ca ân ái cả đời mới được."

Mạnh thị gật đầu, "Vốn còn cho rằng Bạch cô nương thông tuệ, nhã nhặn thanh nhã, không nghĩ tới trong lòng lại ôm ý nghĩ như vậy, lần sau nhất định phải quan sát cho cẩn thận mới được." 

 

Loading...