Còn ở nơi cao nhất, nét mặt hoàng đế Tiêu Diễn đã âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
Ánh mắt chàng gắt gao nhìn vào từng bức họa trên thẻ tre, tay nắm chén rượu, đốt ngón tay trắng bệch, gân xanh nổi lên mu bàn tay.
Cả đài Lãm Nguyệt, lặng ngắt như tờ.
Chỉ còn Tiêu Huyền quỳ gối trên nền đất, phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, đầy tủi hờn.
Nó khóc rất đúng lúc, khóc như một con thú nhỏ bị thương cuối cùng cũng tìm được nơi nương náu, dồn hết mọi oan khuất ra ngoài.
11
“Nói! Đây là chuyện gì?!”
Giọng của Tiêu Diễn không lớn, nhưng lạnh như băng, đập thẳng vào tim từng người có mặt.
Chàng ném mạnh cuộn thẻ tre xuống đất, nện thẳng trước mặt Tam hoàng tử Tiêu Cảnh.
Tiêu Cảnh sợ đến hồn vía bay mất, liên tục dập đầu:
“Phụ hoàng tha mạng! Nhi thần không có! Nhi thần chỉ đùa giỡn với Lục đệ thôi! Là nó tự mình ngã mà!”
Thục phi bên cạnh cũng quỳ sụp xuống, khóc như hoa lê đẫm mưa:
“Hoàng thượng, Cảnh nhi còn nhỏ, trẻ con mà, đẩy đẩy xô xô là chuyện thường tình… Thần thiếp cầu xin hoàng thượng nể tình nó còn nhỏ dại, tha cho nó một lần!”
“Nhỏ dại?”
Tiêu Diễn cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển sang Thái phó đang run rẩy bên cạnh:
“Thái phó, các hoàng tử ở Thượng thư phòng, ‘huynh hữu đệ cung’ thế này, khanh có biết không?”
Lão Thái phó hoảng sợ quỳ rạp xuống, giọng run rẩy:
“Lão thần… lão thần thất trách, xin hoàng thượng giáng tội!”
Tiêu Diễn không để tâm đến họ nữa, mà nhìn về phía Đại hoàng tử Tiêu Thừa đang co người một góc.
“Thừa nhi, con nói đi, những chuyện trên các bức vẽ đó… là thật sao?”
Tiêu Thừa do dự một chút, liếc nhìn Tiêu Huyền đang khóc, lại nhìn sang Tiêu Cảnh đang hoảng loạn.
Cuối cùng khẽ gật đầu:
“Khởi bẩm phụ hoàng, Tam đệ… đúng là thường xuyên ‘đùa giỡn’ với Lục đệ.”
Hai chữ “đùa giỡn” ấy, hắn dùng rất khéo.
Ánh mắt Tiêu Diễn cuối cùng rơi lên người ta và Tiêu Huyền.
Ánh nhìn phức tạp, có giận dữ, có ăn năn, còn xen chút dò xét khó phát hiện.
Chàng trầm mặc rất lâu, lâu đến mức mọi người gần như nín thở chờ đợi.
O Mai Dao Muoi
Cuối cùng, chàng hạ chỉ.
“Tam hoàng tử Tiêu Cảnh, đạo đức tổn hại, ức h.i.ế.p huynh đệ, phạt cấm túc ba tháng, chép ‘Hiếu Kinh’ một trăm lần. Mẫu phi Thục phi, dạy con không nghiêm, giáng làm tần, cùng giam lệnh tại Ngọc Phù cung để suy ngẫm.”
Chàng lại nhìn sang Thái phó:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/7.html.]
“Thượng thư phòng phong khí không nghiêm, Thái phó quản giáo lỏng lẻo, phạt lương một năm.”
Cuối cùng, chàng nhìn Tiêu Huyền vẫn đang quỳ gối dưới đất, khóc đến nấc lên từng tiếng, giọng chàng dịu đi một chút:
“Huyền nhi, con chịu ấm ức rồi. Từ hôm nay, trẫm sẽ đưa mẫu tử các con chuyển đến điện phụ của Thừa Càn cung, mọi phần lệ, đều theo tiêu chuẩn của hoàng tử.”
“Trẫm lại ban cho con một khối ngọc bội, từ nay về sau, nếu còn ai dám bắt nạt con, cứ cầm ngọc bội này đến gặp trẫm.”
Thái giám tổng quản bên cạnh lập tức dâng lên một khối ngọc bội khắc hình rồng, chất ngọc thượng hạng, đưa đến trước mặt Tiêu Huyền.
Một “tai nạn” được chuẩn bị chu toàn, đổi lấy bước tiến nhảy vọt trong địa vị của hai mẫu tử ta.
Tối hôm ấy, khi đã dọn đến điện mới trong Thừa Càn cung, ta lập tức cùng Tiêu Huyền “tổng kết lại trận chiến”.
Ta khẳng định biểu hiện của nó đêm nay, từ khi xuất hiện, đến lúc “lỡ tay”, rồi khóc nức nở, từng khâu đều hoàn mỹ không chê vào đâu được.
“Mẫu phi, Tam ca… sẽ hận con sao?”
Nó thì thầm hỏi.
“Sẽ.”
Ta không do dự trả lời.
“Nhưng bây giờ hắn không dám nữa. Vì hắn biết, con không còn là quả hồng mềm dễ bóp như trước. Sau lưng con, có hoàng thượng, cũng có lẽ phải.”
Ta nhìn nó, nghiêm túc dặn dò:
“Huyền nhi, quyền mưu không phải để ức h.i.ế.p người khác. Mà là để bảo vệ bản thân khỏi bị ức h.i.ế.p. Con phải nhớ, chỉ khi nào con có được sức mạnh khiến người khác không dám xem thường, con mới có thể giành được sự tôn trọng thực sự.”
Nó như hiểu như không gật gật đầu, nhưng đôi mắt ấy.
Lại sáng rực lên, hơn bất kỳ lúc nào trước đó.
12
Sau khi ổn định tại cung Thừa Càn, cuộc sống của Tiêu Huyền dễ thở hơn nhiều.
Trong thư phòng, không còn ai dám công khai ức h.i.ế.p nó nữa.
Những hoàng tử đều gió chiều nào theo chiều nấy, thậm chí bắt đầu chủ động làm thân với nó.
Tiêu Huyền ghi nhớ lời dạy của ta, cư xử lễ phép với tất cả mọi người, nhưng vẫn giữ khoảng cách, không quá thân thiết với ai.
Nó như một thợ săn thực thụ, âm thầm ẩn mình, lặng lẽ quan sát.
Nhưng ta biết, chỉ dạy nó những điều ấy là chưa đủ.
Nếu một con người trong lòng chỉ có quyền mưu và tính toán, vậy thì cách trở thành bạo quân thật sự cũng chẳng còn xa.
Ta phải cho nó một thứ gì đó khác, một điều khiến nó cảm nhận được niềm vui, và cảm thấy bản thân có giá trị.
Vì vậy, ta bắt đầu tìm cho nó vài cuốn “cấm thư”.
Không phải loại thật sự bị cấm, mà là những cuốn Thái phó sẽ không bao giờ dạy, như những điều kỳ lạ trong Sơn Hải Kinh, kỹ xảo cơ quan trong Khảo Công Ký, và phong vật địa lý trong Thiên Lục Thức Dư.
Ta phát hiện, nó đặc biệt say mê những quyển nói về cơ quan thuật và kiến trúc.