Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHẬT KÝ NUÔI DƯỠNG BẠO QUÂN - 6

Cập nhật lúc: 2025-07-01 13:33:14
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúng ta đang đợi… Một cơ hội để hoàng đế Tiêu Diễn… tận mắt chứng kiến tất cả.

 

Rất nhanh, cơ hội đã tới.

 

Tiệc đoàn viên Trung Thu.

 

Theo lệ, hoàng đế sẽ cùng các phi tần và hoàng tử tụ họp tại ngự hoa viên thưởng trăng.

 

Trong yến tiệc, Thái phó cũng sẽ có mặt. 

 

Hoàng đế sẽ trực tiếp kiểm tra việc học hành của các hoàng tử.

 

Đây chính là sân khấu hoàn hảo nhất.

 

Ta đã chuẩn bị cho Tiêu Huyền một món quà đặc biệt.

 

Không phải thứ gì trân quý, mà là một cuộn thẻ tre.

 

Cuốn thẻ tre ấy, ta đã dùng tiểu tự như đầu ruồi, tự tay chép lại Thiên tự văn.

 

Không có gì đặc biệt.

 

Cái đặc biệt nằm ở mặt sau từng miếng thẻ tre, ta đã dùng một loại thuốc nước đặc chế, vẽ lên từng bức tranh nhỏ.

 

Nội dung, là những cảnh tượng Tiêu Huyền bị bắt nạt trong Thượng thư phòng thời gian qua:

 

Bị đẩy ngã, bị hắt mực, bị phạt đứng.

 

Những bức tranh này, bằng mắt thường không thể thấy.

 

Chỉ cần dính rượu, chúng sẽ hiện ra rõ mồn một.

 

“Mẫu phi, cái này là gì vậy?” 

 

Tiêu Huyền nhìn cuộn thẻ, trong mắt đầy nghi hoặc.

 

Ta mỉm cười, đưa cho nó một bình nhỏ đựng đầy nước, trông giống rượu, nhưng thật ra là nước trong.

 

“Đây là… vũ khí của con.”

 

“Trong tiệc đoàn viên, hoàng thượng nhất định sẽ để con trình diễn chữ viết. Đến lúc đó, con cứ dâng cuốn thẻ này lên.”

 

“Sau đó… tìm cách… ‘vô tình’ làm đổ rượu lên thẻ.”

 

Ta nhìn nó, ánh mắt sáng lên vẻ tính toán:

 

“Nhớ kỹ, nhất định phải làm bộ hốt hoảng luống cuống, tay chân rối loạn. Phải để tất cả mọi người tin rằng… đây là một tai nạn bất ngờ.”

 

“Một tai nạn tuyệt diệu, đủ để khiến sự thật… phơi bày giữa ánh trăng sáng.”

 

10

 

Yến tiệc Trung thu được tổ chức tại đài Lãm Nguyệt trong ngự hoa viên, bốn phía treo đầy đèn lồng lưu ly, ánh trăng và ánh đèn giao hòa, soi rọi lẫn nhau.

 

Hoàng đế Tiêu Diễn ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Thục phi trang điểm lộng lẫy.

 

Các phi tần và hoàng tử lần lượt ngồi theo thứ bậc, còn chỗ ngồi của ta và Tiêu Huyền thì lại ở tận góc khuất nhất.

 

Tiêu Huyền rất căng thẳng, bàn tay nhỏ nắm chặt trong tay áo.

 

Ta nhẹ nhàng vỗ lưng nó, ra hiệu trấn an.

 

Sau vài tuần rượu, ca múa tấu nhạc, quả nhiên Tiêu Diễn bắt đầu nổi hứng, cho gọi các hoàng tử lên khảo bài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nhat-ky-nuoi-duong-bao-quan/6.html.]

 

Các hoàng tử lần lượt bước lên, người thì ngâm thơ, kẻ thì làm phú.

O mai d.a.o Muoi

Đến lượt Tam hoàng tử Tiêu Cảnh, hắn đắc ý dâng lên một bức “Bách điểu triều phụng đồ” do chính mình vẽ.

 

Tay nghề tạm ổn, được một tràng tán thưởng.

 

Thục phi cũng cười đến nỗi hoa chi lay động, mặt mày rạng rỡ vì được thơm lây.

 

Cuối cùng, thái giám cũng gọi đến tên Tiêu Huyền.

 

Nó hít sâu một hơi, ôm cuộn thẻ tre bước từng bước nhỏ lên phía trước.

 

Nó quỳ xuống đất, giọng tuy không lớn nhưng vô cùng rõ ràng:

 

“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần tự biết ngu dốt, không dám làm thơ vẽ tranh, chỉ cẩn thận chép lại một lượt ‘Thiên Tự Văn’ mà Thái phó đã giảng dạy, kính mong phụ hoàng chỉ giáo.”

 

Nó dâng cao cuộn thẻ tre.

 

Thái giám đón lấy, dâng lên Tiêu Diễn.

 

Tiêu Diễn mở cuộn thẻ ra, khẽ gật đầu:

 

“Ừm, chữ viết ngay ngắn, bút lực mạnh mẽ, cho thấy đã tốn nhiều công sức.”

 

Lão Thái phó bên cạnh cũng vuốt râu gật đầu khen ngợi.

 

Tam hoàng tử Tiêu Cảnh thấy vậy, bĩu môi, giọng đầy châm chọc:

 

“Lục đệ chỉ biết viết mấy thứ khô khan này, đúng là đồ mọt sách.”

 

Lông mày của Tiêu Diễn khẽ nhíu lại, gần như không ai phát hiện.

 

Ta thấy thân thể Tiêu Huyền run rẩy, thời cơ đã đến.

 

Nó làm như bị lời của Tiêu Cảnh dọa sợ, lúc đứng dậy bước lên liền lảo đảo, “vô tình” đụng vào bàn trước mặt.

 

Chén rượu quế hoa được chuẩn bị sẵn cho nó, lập tức nghiêng đổ, tràn ra đúng phần thẻ tre đang mở.

 

“Á!”

 

Tiêu Huyền kêu lên sợ hãi, cuống quýt lấy tay lau.

 

Nhưng càng lau, mặt sau cuộn thẻ bị thấm rượu càng hiện rõ.

 

Từng bức họa hiện ra sống động, từng nét mực nhỏ đến tinh vi.

 

Một cậu bé gầy yếu, bị một thiếu niên mặc cẩm y xô ngã xuống đất.

 

Sách của cậu bị hắt mực đen sì.

 

Cậu bé bị phạt đứng một mình trong góc lớp.

 

Hết bức này đến bức khác, im lặng mà dữ dội, không một lời, nhưng mỗi bức đều là lời tố cáo rõ ràng nhất.

 

Không biết từ lúc nào, tiếng nhạc trong yến tiệc đã ngừng hẳn.

 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cuộn thẻ tre, sắc mặt mỗi người mỗi khác.

 

Khuôn mặt Thục phi tái nhợt ngay lập tức.

 

Tam hoàng tử Tiêu Cảnh sợ đến ngồi bệt xuống đất, chân tay run rẩy.

 

Loading...